Ta và tướng công thành thân đã mười năm, phu thê ân ái, con trai con gái đều đủ, hậu viện cũng chưa từng nạp thêm thông phòng hay thiếp thất nào. So với các phu nhân khác, ai nấy đều nói rằng ta là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời. Ta cũng từng cho là như thế. Cho đến một ngày, mẹ chồng đưa về một vị biểu muội yếu đuối, muốn tướng công ta nạp nàng làm quý thiếp. Ta cứ ngỡ với tình cảm sâu đậm mười năm giữa ta và chàng, chàng sẽ không đáp ứng. Nào ngờ, chàng lại gật đầu chấp thuận. Dĩ nhiên ta không đồng ý. Nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn nhập phủ. Ta ghét nữ nhân kia, một đóa bạch liên hoa đội lốt hồ ly tinh. Nàng phạm lỗi, ta chỉ phạt quỳ một canh giờ, vậy mà lại sảy thai. Từ đó ta liền trở thành ác phụ ghen ghét tiểu thiếp, mưu hại thai nhi. Tướng công nhốt ta cấm túc, quyền chưởng quản gia vụ cũng rơi vào tay nàng ta. Không ngờ lần cấm túc này lại lấy đi cả mạng ta. Trong khoảnh khắc hấp hối, ta tựa hồ nghe thấy một thanh âm thì thầm bên tai. Vừa như châm chọc, lại như tiếc thương. Những lời đó khắc sâu vào tâm trí ta. “Thì ra còn có một con đường khác để đi sao?” “Đứa con của ta…” Khi lần nữa mở mắt, ta đã quay về ngày mẹ chồng yêu cầu tướng công nạp muội muội làm quý thiếp. Lần này, ta lựa chọn mỉm cười đồng thuận.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?