Trọng Sinh Gặp Kẻ [...] – Chương 8

Chương 8:

Tôi hơi muốn .

Mười năm như một, vẫn cứ ngốc nghếch như .

Bên cạnh giường có một chiếc két sắt không hề ăn nhập với căn phòng đơn sơ này.

Tôi có thể nhập đúng mật mã ngay cả khi nhắm mắt.

Vừa rõ thứ bên trong, nước mắt đã tuôn ra trước.

Di chúc.

Chữ đen trên nền giấy trắng quen thuộc.

Cha mẹ mất sớm, từ năm mười mấy tuổi đã phải tự mình đi thêm kiếm tiền học phí, Trì Nghịch phải cố gắng đến mức nào mới kiếm nhiều tiền như ?

Một triệu hai trăm nghìn, có lẽ là toàn bộ tài sản của ấy.

Giống như kiếp trước, ấy để lại tất cả cho tôi.

Tôi lau nước mắt, mở bức thư ấy để lại cho tôi.

“Trình Tri Ý, tôi không có ý gì khác. Hồi cấp ba giúp đỡ rất nhiều, số tiền này coi như là báo đáp của tôi, tùy em xử lý, đừng nghĩ nhiều.”

Ngày tháng là tối hôm qua.

Tôi chợt hiểu ra.

Mấy ngày nay tôi cứ may mắn nghĩ rằng, chỉ cần phẫu thuật xong, Trì Nghịch sẽ khỏe mạnh bình an ở bên tôi đến già.

Nhưng Trì Nghịch mười chín tuổi sao biết điều đó chứ!

Sợ hãi là bản năng của con người.

Anh ấy sẽ sợ mình mắc bệnh nan y giống như ông bà.

Anh ấy không phải là Trì tiên sinh mười năm sau, người có thể xoay chuyển thế trên thương trường.

Tôi nên kiên nhẫn hơn một chút.

Dỗ dành ấy thêm một chút thì có sao đâu?

Anh ấy đã đủ khổ sở rồi!

Tôi ước gì mình có thể bay đến bên Trì Nghịch ngay lập tức.

Đang định đóng két sắt lại, ánh mắt tôi bị chiếc ga trải giường màu trắng ở tầng dưới cùng thu hút.

Nhìn kỹ thêm vài lần, trên nhãn mác của ga trải giường có dán logo của khách sạn.

Trì Nghịch mang ga trải giường ở khách sạn đêm hôm đó về nhà sao?

Thật không thể nổi.

Tôi vội vàng khóa két sắt lại.

Mặt đỏ bừng bỏ chạy khỏi phòng.

……

Tên biến thái ngốc nghếch.

12

Trong những ngày Trì Nghịch chuẩn bị phẫu thuật, tôi trở thành sinh viên chăm chỉ nhất khoa của ấy.

Mỗi tiết học đều ghi chép bài đầy đủ.

Tôi nhờ cùng phòng của Trì Nghịch mang về ký túc xá cho ấy.

Vài lần như , các nam không nhịn nữa, hỏi tôi và Trì Nghịch có quan hệ gì.

Tôi .

“Tôi đã thầm mến Trì Nghịch rất lâu rồi.”

Mấy người họ kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

Dưới sự tẩy não ngày qua ngày của tôi.

Ngày Trì Nghịch xuất viện trở lại trường, trời đất như sụp đổ đối với ấy.

Hầu như tất cả mọi người đều biết, hot boy Trì Nghịch có một người theo đuổi cuồng nhiệt.

Sáu giờ sáng, tôi đứng dưới ký túc xá nam.

Trì Nghịch bất lực:

“Trình Tri Ý, rốt cuộc em muốn gì?”

Tôi ngẩng đầu: “Đánh răng chưa?”

Anh ấy ngẩn người một lúc, cau mày.

“Vậy hôn một cái.”

Tôi lập tức nhón chân hôn lên môi .

Vị kem đánh răng bạc hà thoang thoảng.

Tôi nhẹ nhàng chọc vào n.g.ự.c .

“Không thích.”

“Lần sau đổi sang vị chanh nhé.”

Trì Nghịch nắm lấy tay tôi, vành tai đỏ bừng.

“Trình Tri Ý, em có thể đừng, đừng như …”

Anh ấy không thể ra một câu hoàn chỉnh.

Bởi vì tôi lại chặn miệng ấy lại.

“Trì Nghịch, kết quả xét nghiệm đã ra rồi, không sao cả, sau này sẽ luôn khỏe mạnh.”

“Thừa nhận một câu rằng thích em, khó đến sao?”

Tôi tủi thân rơi nước mắt.

Trì Nghịch sững người tại chỗ, cả người cứng đờ.

Tôi khóc nức nở.

“Đừng khóc nữa.”

Trì Nghịch đưa tay ôm tôi vào lòng.

Thở dài khe khẽ.

“Em xứng đáng với người tốt hơn, Đại tiểu thư.”

“Anh không phải người tốt, ở bên , em sẽ hối hận.”

Tôi véo mạnh vào cơ n.g.ự.c của .

“Chết dưới hoa mẫu đơn, quỷ cũng phong lưu!”

Trì Nghịch khẽ rên lên một tiếng.

Siết chặt vòng tay, mặt không cảm .

Nhưng cũng không thể che giấu “cậu nhỏ” của ấy đang chào hỏi tôi đầy tán thành.

“Trì Nghịch, em chưa ăn sáng!”

“Ừ.”

Anh ấy hít sâu một hơi, dường như cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Lúng túng lên tiếng: “Anh đi mua.”

Chưa đầy mười phút, ấy đã mang bữa sáng nóng hổi trở lại.

Đều là những món tôi thích.

Trong thoáng chốc, tôi như thấy lại Trì Nghịch thời cấp ba lúc nào cũng vây quanh mình.

Lại giống như Trì tiên sinh hai mươi chín tuổi, người luôn giải quyết mọi rắc rối cho tôi.

13

Bức ảnh tôi và Trì Nghịch ôm nhau bị ai đó đăng lên diễn đàn.

Có người tôi bắt cá hai tay, vừa đính hôn với Chu Dương, vừa câu dẫn hot boy Trì Nghịch.

Những bình luận ác ý đó vừa đăng lên không lâu đã bị hệ thống xóa sạch.

Tôi chọc chọc Trì Nghịch đang ngồi ngay ngắn.

“Anh xóa à?”

“Ừ, họ bậy.”

Sau một hồi đeo bám dai dẳng, tôi đã thành công dọn vào nhà Trì Nghịch.

Nhưng người nào đó lại nghiêm túc quá mức, thà rằng mỗi đêm dựng lều ngủ ngoài phòng khách, nhường phòng ngủ cho tôi.

Trên diễn đàn xuất hiện thêm một bài đăng.

Tiết lộ mọi chuyện không liên quan gì đến Trình Tri Ý, là Trì Nghịch mặt dày mày dạn quấy rối ấy.

Tôi đưa máy tính bảng cho ấy: “Người tốt bụng nào đăng bài ?”

Trì Nghịch lúng túng tắt trang diễn đàn.

“Đừng xem mấy thứ này, ảnh hưởng tâm trạng.”

Dùng ngón chân cũng biết là ai .

Tôi , nhào vào lòng Trì Nghịch.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...