6
Cuối cùng cũng hiểu vì sao trong truyện ngôn tổng tài, nam chính lại nữ chính ương ngạnh ngay từ cái đầu tiên.
Có lẽ tôi thật sự không phải người tốt.
Nhìn thấy dáng vẻ kiềm chế yếu đuối của Trì Nghịch, tôi chỉ muốn bắt nạt ta hơn nữa.
Cho đến khi bị kéo vào phòng khách sạn, Trì Nghịch vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt tôi.
Vẻ mặt ngây người.
Hình như không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
“Trình Tri Ý…”
“Gọi là đại tiểu thư.” Tôi đưa ngón trỏ lên môi ta.
Khiêu khích ấn mạnh.
“Nhíu mày gì , học Trì Nghịch?
“Lúc nãy đuổi ba người kia đi không phải rất oai phong sao?
“Nói lợi hơn bọn họ, là chỗ này, hay là… chỗ này?”
Khối cơ bắp dưới lòng bàn tay tôi bỗng cứng đờ như bị điện giật.
Chưa kịp thưởng thức vẻ mặt xấu hổ muốn c.h.ế.t của chàng trai, cổ tay tôi đã bị nắm chặt.
“Trình Tri Ý, cậu nhất định phải sao?”
Đôi mắt đen láy kia, cuồn cuộn dục vọng sâu thẳm, còn đậm hơn cả màn đêm ngoài cửa sổ.
Nhìn mà thấy âm trầm đáng sợ ghê.
Tôi ngẩng đầu, cắn nhẹ lên yết hầu nhô lên của ta.
Chiếc mặt nạ hung dữ của Trì Nghịch vỡ tan tành.
Hơi thở trở nên hỗn loạn, đuổi theo môi tôi hôn dồn dập mãnh liệt.
Trì Nghịch hai mươi chín tuổi luôn điềm tĩnh mạnh mẽ, dịu dàng nội liễm.
Trì Nghịch mười chín tuổi thì hoàn toàn ngược lại.
Như một nghé con không biết mệt, tràn đầy sức sống.
Chỉ cần khơi gợi một chút là kích đến mức không chịu nổi.
Chẳng có chút kỹ thuật nào, chỉ biết ngây ngô chiếm đoạt.
Ngốc nghếch c.h.ế.t đi .
Tôi ngẩng đầu hôn lên cằm ta.
“Bạn học Trì Nghịch, ai mới là người không ra gì ?”
Anh cúi đầu tôi, không gì, chỉ cúi đầu “ việc”.
“Bạn học Trì Nghịch, miệng cậu cứng thật đấy! Chỗ nào cũng cứng.”
“Đừng nữa.”
Trì Nghịch hoảng hốt bịt mắt tôi lại.
Động tác tuy mạnh bạo, nụ hôn rơi xuống lại dịu dàng mang theo khát khao và thành kính.
Bỗng nhiên mất đi ánh sáng, thính giác trở nên nhạy bén hơn.
Tôi lá gan to bằng trời, còn dám trêu chọc:
“Bạn Trì Nghịch này, cậu kêu nghe hay thật đấy.”
Ok!
Lần này thì đến lượt miệng bị chặn lại một cách hùng hổ.
Tôi như một chiếc điện thoại gập ba, bị Trì Nghịch coi như bảo bối mà lật qua lật lại “tra tấn” đến tận sáng.
Tiếng gõ cửa vang lên, Trì Nghịch theo bản năng kéo chăn che kín tôi.
“Trình Tri Ý, mau mở cửa, tôi biết ở trong đó!”
“Cô dám cắm sừng cho tôi mà không dám mở cửa à?”
Giọng giận dữ của Chu Dương, từng câu từng chữ đều lọt vào phòng.
Trì Nghịch hình như mới tỉnh táo lại, ánh mắt đỏ ngầu lúng túng rời khỏi mặt tôi.
Ngón tay nắm chặt ga giường.
“Cần tôi…trốn đi không?”
Trong không khí tràn ngập mùi vị khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Ngực và lưng Trì Nghịch toàn là vết cào, chưa kể đến khóe miệng bị rách da.
Như một sói con bị bắt nạt quá mức vẫn cụp đuôi khúm núm.
Không hiểu sao, tôi không muốn để người khác thấy bộ dạng của cậu ấy lúc này.
Bên ngoài, tiếng gầm thét của Chu Dương không ngừng vang lên.
Xen lẫn là giọng an ủi dịu dàng của Từ Tĩnh.
Phiền c.h.ế.t đi .
Tôi trực tiếp gọi điện, khóc lóc thảm thiết với số điện thoại kia:
“Bố mẹ ơi, chị họ có thai với Chu Dương rồi.”
“Đúng ! Con bị cắm sừng rồi hu hu hu!”
Cúp điện thoại, bên ngoài vang lên tiếng chuông điện thoại liên tiếp.
Chu Dương và Từ Tĩnh luống cuống giải thích qua điện thoại.
Dần dần, âm thanh bên ngoài biến mất.
Nước mắt vừa vất vả lắm mới nặn ra , bị Trì Nghịch nhẹ nhàng lau đi.
Ấn đường cậu ấy nhíu chặt.
“Họ phản bội em?”
“Hả? Ừm!”
“Đừng khóc nữa, không đáng đâu.”
Trong tiểu thuyết, nam chính sẽ dỗ dành người ta bằng đủ loại lời ngon tiếng ngọt.
Trì Nghịch thì không, chỉ lặp đi lặp lại mấy câu khô khan đó.
Tôi mắt ngấn lệ, liếc mắt đưa .
Mong ấy dỗ dành tôi thêm chút nữa.
Trì Nghịch im lặng một lúc, dường như đã hạ quyết tâm.
Giọng điệu nghiêm túc.
“Trình Tri Ý, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
“Sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của em.”
Cút đi…
Ánh mắt đưa cho chó xem rồi.
Tôi hít sâu một hơi.
“Trì Nghịch, cậu không có gì muốn thú nhận với tôi sao?”
“Năm lớp 11 tôi bị rơi xuống nước, rốt cuộc là ai cứu tôi?”
7
Hồi cấp ba, tôi và Trì Nghịch học cùng trường.
Lúc ấy đến việc bán thời gian, bố mẹ tôi trả thêm tiền công để ấy chăm sóc tôi.
Nói một cách dễ hiểu hơn, Trì Nghịch là người hầu của tôi.
Anh ấy dường như không quan tâm đến sự chế giễu của người khác.
Luôn luôn nghiêm túc gọi tôi là “Đại tiểu thư”, tận tụy đi theo phía sau.
Kỳ nghỉ hè năm lớp 11, tôi và một vài người cùng tuổi trong nhóm đi cắm trại trên núi.
Trong lúc giỡn, tôi bị dòng nước xiết cuốn trôi.
Lúc tỉnh lại, tôi và Chu Dương nằm cùng một phòng bệnh.
Mọi người đều , Chu Dương đã liều mình cứu tôi.
Tôi coi ta như ân nhân, luôn ưu ái và bao dung.
Cùng khoảng thời gian đó, Trì Nghịch nghỉ việc bán thời gian, chuyển trường, bặt vô âm tín.
Cho đến kiếp trước, khi tôi mở cuốn nhật ký, mới biết sự thật.
Bạn thấy sao?