Tôi không ngờ, Trì Nghịch lạnh lùng, dịu dàng lại có khao khát điên cuồng với tôi đến .
Tên đàn ông chó chết, tôi phải chịu cảnh sống góa bụa ba năm.
Kiếp này, tôi không tin mình không thể cạy mở cái miệng cứng đầu của ấy!
3.
Không phải đâu, Trì Nghịch còn bận rộn hơn cả tổng thống.
Buổi sáng bán bánh trứng cuộn, ban ngày thêm, buổi tối thì khởi nghiệp, thức đêm viết code.
Được bình chọn là nam thần nghèo khổ nhất Đại học A.
Nghe khi biết mình bình chọn là nam thần, Trì Nghịch thậm chí còn không thèm liếc mắt.
Chỉ hỏi một câu: “Nam thần, có thể đổi ra tiền không?”
Mọi người đều ấy phát điên vì tiền rồi.
Điều này trực tiếp dẫn đến việc tôi chỉ mất hai trăm tệ để Trì Nghịch người mẫu vẽ tranh.
Khoảnh khắc ấy bước vào lớp học và thấy tôi, bước chân ấy khựng lại.
Tôi không cho ấy cơ hội để hối hận.
“Rầm” một tiếng, tôi đóng cửa lại.
“Bạn học Trì Nghịch, nhận tiền của tôi rồi, định chạy à?”
Anh ấy dường như mới hoàn hồn, thu hồi ánh mắt khỏi tôi.
Tự giác ngồi xuống ghế, hai đầu gối khép lại, hai tay cứng nhắc đặt trên đùi.
Môi mím chặt: “Có thể bắt đầu rồi.”
Tôi tủm tỉm ấy.
“Cởi quần áo ra.”
“Cái gì?”
Anh ấy hơi ngẩng đầu lên.
Giống như một con ch.ó hung dữ bị dọa sợ.
Tôi một cách đương nhiên: “Người mẫu vẽ tranh, tất nhiên là phải cởi quần áo rồi!”
“Cậu không có chút tinh thần nghề nghiệp nào sao?”
Giằng co hồi lâu.
Trì Nghịch nhắm mắt lại, chịu thua.
Giơ tay, từ từ cởi cúc áo sơ mi đầu tiên, lộ ra chiếc cổ gợi cảm.
Tiếp theo là xương quai xanh tuyệt đẹp.
Xuống nữa…
“Ồ,” tôi thành thật khen ngợi, “Đẹp quá!”
“Bạn học Trì Nghịch màu hồng nhạt kìa.”
Trì Nghịch mười chín tuổi không có sự bình tĩnh, điềm đạm như mười năm sau.
Chỉ bị trêu chọc vài câu, làn da trắng nõn đã ửng lên một tầng hồng nhạt.
Bàn tay với các khớp xương rõ ràng đặt trên thắt lưng, giống như đang kiềm chế đến cực hạn.
“Im miệng.” Anh ấy xấu hổ quát khẽ.
Nhiệt độ điều hòa bật cao, mồ hôi chảy dọc theo cơ bụng của ấy, ẩn vào phía dưới đường nhân ngư tuyệt đẹp.
Tôi tốt bụng lấy giấy lau mồ hôi cho ấy.
Trì Nghịch và người em của ấy đều đứng thẳng dậy.
“Lễ phép quá nha!” Tôi nhận xét.
Theo ánh mắt của tôi, Trì Nghịch cứng đờ người, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Theo bản năng, ấy vớ lấy chiếc balo che chắn.
Mu bàn tay nổi gân xanh, căng cứng.
Kiếp trước cũng chính bàn tay này, đã vô số lần dịu dàng vỗ về lưng tôi, xua đuổi những cơn ác mộng.
Trì Nghịch liên tục nhấn mạnh rằng ấy chỉ đang báo ân, không phải người tốt.
Nhưng đối với tôi mà trên đời này không tìm ai tốt hơn ấy nữa.
Một người tiền như , lại không chút do dự trao tặng toàn bộ tài sản hàng trăm triệu cho tôi.
Thật là ngốc mà.
Trì Nghịch mười chín tuổi không hề dịu dàng.
“Vẽ xong chưa? Tôi phải đi rồi.”
Anh ấy cau mày, giọng điệu rất khó chịu.
Tôi biết rất rõ, đây chỉ là lớp vỏ bọc giả tạo mà ấy cố gắng dựng lên.
Tôi nhón chân, hôn lên khóe môi ấy.
“Ngoan lắm, hôm nay đến đây thôi nhé!”
Vẻ mặt hung dữ trên khuôn mặt ấy không còn duy trì nữa, ấy che mặt lùi lại một bước.
“Cậu gì !”
Đôi mắt đen láy lộ ra vẻ khó tin.
Giống như dân nữ nhà lành bị lưu manh bắt nạt.
Tôi chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
“Thưởng cho cậu đấy! Không thích à?”
“Cậu coi tôi là cái gì?”
Trì Nghịch siết chặt quai cặp, tóc mái rủ xuống che khuất cảm trong mắt.
“Trình Tri Ý.”
Giọng ấy hơi khàn, từng chữ từng chữ :
“Tôi không phải loại người lẳng lơ.”
Anh ấy tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
Chân tôi như mọc cánh, chạy như ma đuổi.
Chẳng mấy chốc, điện thoại nhận hai trăm tệ mà Trì Nghịch trả lại.
Cứng đầu muốn vạch rõ ranh giới với tôi đây mà.
Tôi cố ăn vạ:
“Trì Nghịch, đó là nụ hôn đầu của tôi đấy, hai trăm tệ không đủ đâu.”
“Tôi cũng là lần đầu.”
Tin nhắn vừa gửi đến, ta lại vội vàng thu hồi.
Khung chat cứ hiện lên dòng chữ “đang nhập…”.
Chờ tôi tắm rửa xong quay lại.
Hai mươi phút, điện thoại “oanh tạc” toàn tin nhắn của Trì Nghịch.
Có lẽ cuối cùng ta cũng bình tĩnh lại, giọng điệu cứng đơ y như ở phòng vẽ:
“Vậy cậu muốn thế nào?”
Lại năm phút nữa trôi qua.
“Thông báo: Bạn mới quen biết Trì Nghịch đã chuyển 3527.24 tệ vào tài khoản của .”
Trì Nghịch:
“Trong tay tôi chỉ có chừng này.”
“Số còn lại tôi gửi tiết kiệm rồi, ngày mai rút.”
Một lát sau.
“Trình Tri Ý, tôi không giận cậu.”
“Chuyện này chỉ nên xảy ra giữa trai và , cậu đã có vị hôn phu rồi.”
Tôi nhận tiền, gửi cho ấy một tin nhắn thoại.
“Bạn học Trì Nghịch, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, sẽ không ảnh hưởng đến sự trong sạch của cậu.”
Một câu cắt ngang “bài ca giải thích” của bên kia.
Lại một lúc sau, Trì Nghịch gửi đến hai chữ khô khốc.
“Được rồi.”
Tôi nằm úp sấp trên giường, tưởng tượng ra vẻ mặt Trì Nghịch lúc này.
Bỗng nhiên thấy tin nhắn Từ Tĩnh gửi đến.
Bạn thấy sao?