Hai kiếp rồi, câu này tôi nghe đến phát chán rồi.
“Vậy thì sao?” Tôi bực bội hỏi.
“Rất thích, đại tiểu thư.”
Anh ấy chậm rãi, giọng điệu vừa ngượng ngùng lại vừa nghiêm túc.
Tôi ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ của mình.
Rõ ràng không phải là lời tỏ nồng nhiệt gì.
Nhưng tôi lại chẳng ra sao mà rung dữ dội.
“Biết lâu rồi!”
“Đại tiểu thư…” Anh lại khẽ gọi, giọng vừa vỡ vụn vừa quấn quýt.
Hoàn toàn không biết dáng vẻ này của mình quyến rũ đến mức nào.
Anh ấy cẩn thận, thử thăm dò chạm môi vào tai tôi.
“Đại tiểu thư.”
Tôi rùng mình, ngăn ấy lại:
“Đừng gọi như .”
“Tối nay hãy gọi.”
18.
Từ Tĩnh mang thai con của Chu Dương.
Nhưng bố mẹ Chu Dương không đồng ý cho ta bước vào cửa nhà.
Giống như kiếp trước, ta mưu đồ hoại Trình gia để lấy lòng bố mẹ Chu Dương.
Nhưng kiếp này tôi đã sớm cảnh báo bố mẹ, Từ Tĩnh vừa lấy đi tài liệu công ty, thì cảnh sát đã đến nhà họ Chu bắt ta.
Vì tội ăn cắp bí mật công ty, Từ Tĩnh bị kết án 3 năm tù.
Nhà họ Chu đương nhiên không muốn quan tâm đến ta, Từ Tĩnh đang mang thai con của Chu Dương.
Có sự đảm bảo này, cuộc sống của ta trong tù cũng coi như thoải mái.
Chu Dương nhiều lần đến tìm tôi để nối lại xưa, đều bị bố mẹ tôi đuổi đi.
Hắn ta không muốn thừa nhận đứa bé trong bụng Từ Tĩnh, tâm trạng buồn bực nên đi đua xe.
Dây phanh bị tay chân, Chu Dương cùng xe lăn xuống núi.
Mạng sống tuy giữ , “chỗ đó” bị thương, mất khả năng sinh sản.
Đứa bé trong bụng Từ Tĩnh trở thành niềm hy vọng duy nhất của nhà họ Chu.
Họ đã bí mật tìm người giám định, là con trai.
Cuối cùng, đứa bé không giữ .
Từ Tĩnh ỷ vào cái bụng của mình mà ngang ngược trong tù, không ít người ta không vừa mắt.
Đứa bé bị sảy, giá trị duy nhất của ta cũng không còn.
Nhà họ Chu vứt bỏ ta như rác rưởi.
Từ Tĩnh viết rất nhiều thư gửi đến Trình gia.
Thư còn chưa đến tay bố mẹ, tôi đã dặn người vứt vào thùng rác.
Trì Nghịch mở một công ty.
Hàng ngày cũng không còn đi bán bánh kếp ngũ cốc nữa.
Tôi hỏi ấy tại sao.
Anh ấy là có mùi.
“Thế thì sao?”
Anh ấy đỏ mặt không gì.
Buổi tối, nhân lúc ấy tắm, tôi mặt dày mày dạn lén xem nhật ký.
Chàng trai trong nhật ký thật sự quá thành thật.
“Người có mùi thì không thể Đại tiểu thư hôn.”
Tôi lặng lẽ cất quyển nhật ký đi.
Trì Nghịch đi ra, tôi hít hít mũi.
“Hỏng rồi Trì Nghịch, em vừa mới đốt hương trầm mà Từ Tĩnh tặng.”
Trì Nghịch cứng người.
Tôi lảo đảo dựa vào người ấy.
Tay nhanh chóng lấy ra khăn tắm vướng víu.
Sờ soạng hai cái.
Ngẩng đầu hỏi:
“Trì Nghịch, có thấy nóng không?”
Yết hầu ấy lên xuống hai lần, xương quai xanh cũng ửng hồng.
Tay lặng lẽ đỡ lấy eo tôi.
Giọng khàn khàn : “Nóng…”
…
Ga giường lại bị bẩn.
Trì Nghịch thay một bộ khác.
Tôi ngồi trên giường, vắt chéo chân đung đưa.
Ánh mắt ấy xuống, tác ngày càng chậm, cuối cùng ném ga giường đi.
Chậm rãi quỳ một gối xuống mép giường.
Tôi nhấc chân chống lên n.g.ự.c ấy.
Anh ấy ngoan ngoãn nâng niu, chăm hôn lên.
Tay kia mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra một hộp mới.
Ngẩng đầu, đôi mắt ướt át tôi.
“Khó chịu.”
“Đại tiểu thư, còn muốn.”
…
Cả đêm, tên biến thái này rất nhiều lời dâm đãng.
Mặt đỏ bừng.
Nói đi lại những lời trong lòng viết trong nhật ký.
Biết tôi thích gì.
Cố ý cắn tai tôi rồi gọi.
“Đại tiểu thư, thích.”
“Hôn em nhiều hơn nữa, không?”
Bị bắt nạt dữ dội, ấy cũng không hề tức giận.
Đôi mắt đen láy sáng long lanh như chó nhỏ thuần hóa.
Không có giới hạn.
“Đại tiểu thư muốn đối xử với thế nào cũng .”
Ồ.
Vì , khi mặt trời mọc, tôi nắm lấy bàn tay đang loạn của ấy.
Cười xấu xa:
“Trì Nghịch, hương trầm là giả.”
“Nhưng dáng vẻ luống cuống, là thật đấy.”
Động tác như bị ấn nút tạm dừng.
Anh ấy hoảng hốt.
Nhanh tay che mắt tôi.
“Đừng …” Giọng xấu hổ, gần như sắp khóc.
Tôi đang định dỗ dành trái tim nhỏ bé yếu đuối của ấy.
Trì Nghịch đột nhiên cúi đầu hôn xuống.
Thở hổn hển, cố chấp ngậm lấy môi lưỡi tôi.
“Đại tiểu thư biết… cũng đã muộn rồi.”
“Tôi không phải người tốt.”
“Muốn ở bên Đại tiểu thư mãi mãi.”
Ưm hửm.
Lời tỏ lần này tôi rất thích nha!
[Hoàn]
Bạn thấy sao?