Trọng Sinh Gặp Kẻ [...] – Chương 10

Chương 10

Tôi bực bội véo má ấy:

“Em không quan tâm, dù sao mạng của cũng là của em, không có sự cho phép của em, không phép đối xử tệ với bản thân!”

Trì Nghịch ngũ quan sắc nét, má không có bao nhiêu thịt, bị kéo đến biến dạng, vừa xấu vừa đẹp trai.

Anh ấy từ bỏ chống cự, bất lực tôi.

“Đã biết.”

Tôi xoa xoa cho ấy: “Ngoan lắm, tối nay thưởng cho đấy!”

Ánh mắt đầy ẩn ý liếc xuống phía dưới.

Tai ấy đỏ bừng.

Cứng miệng nhấn mạnh: “Anh không có háo sắc như , cũng không phải ngày nào cũng nghĩ đến chuyện đó.”

Anh ấy cúi đầu đi vào bếp nấu cơm.

Dây buộc tạp dề siết chặt, lộ ra vòng eo thon gọn.

Cửa bếp không đóng, tay cầm cái xẻng lúc thì tìm xì dầu lúc thì tìm giấm, đi tới đi lui trước mặt tôi.

Tên tiểu tinh này.

15

Tôi gửi thông tin điều tra của thám tử tư cho bố mẹ.

Rõ ràng biết Trình gia và Chu gia đã cạch mặt nhau, Từ Tĩnh vẫn lựa chọn đứng về phía Chu Dương.

Thậm chí còn không gọi một cuộc điện thoại về.

Sau vụ bỏ thuốc cho tôi, bố tôi đã sớm không còn thương Từ Tĩnh nữa.

Mẹ tôi khóc một trận, coi như đã rõ Từ Tĩnh.

Hỏi tôi định gì.

Tôi bảo người giúp việc đóng gói tất cả những thứ không đáng tiền trong phòng Từ Tĩnh, gửi đến trường học của ta.

Những túi xách, trang sức đắt tiền đều bán hết, đổi thành tiền mặt quyên góp cho vùng núi nghèo khó.

Tiện thể cắt luôn tiền tiêu vặt của ta.

Từ Tĩnh quen sống phung phí, chưa đến một tuần đã không chịu nổi.

Cùng với Chu Dương vừa xuất viện chặn tôi ở cửa lớp.

Tôi nắm tay Trì Nghịch, ra hiệu ấy đừng manh .

Từ Tĩnh lại giở trò cũ, quỳ xuống.

Nức nở cầu xin:

“Tri Ý, tất cả đều là lỗi của chị, cầu xin em hãy để chị về nhà! Chị thật sự không nỡ rời xa .”

Cô ta nước mắt lưng tròng, mong chờ Chu Dương giống như lần trước, trở thành vị cứu tinh của ta.

Nhưng Chu Dương không thèm ta lấy một cái.

Chằm chằm tôi.

“Tri Tri, đã bảo ấy xin lỗi em rồi! Chúng ta hòa, đừng hủy hôn nữa.”

Từ Tĩnh ngẩng đầu lên, vẻ mặt không dám tin.

Tôi kéo Trì Nghịch lùi lại một bước, tránh dính phải vận đen.

Bị ánh mắt chán ghét của tôi đ.â.m vào, Chu Dương bỗng nhiên lạnh, chỉ vào Trì Nghịch.

“Em thích ta?”

“Đừng ngây thơ nữa Tri Tri, em cho rằng ta thật lòng với em sao? Em căn bản không biết người đàn ông này ti tiện đến mức nào!”

Tay Trì Nghịch cứng đờ trong giây lát.

Chu Dương về phía đám đông đang hóng chuyện trong lớp, cao giọng :

“Nam thần của các cậu, đã từng lấy của tôi ba trăm nghìn, đồng ý rời xa vị hôn thê của tôi.”

“Loại người hám tiền này, sao có thể có đích thực?”

“Tri Tri, em quá ngốc rồi.”

16

Rất nhiều ánh mắt về phía Trì Nghịch.

Kinh ngạc, khinh thường, chán ghét…

Trì Nghịch không quan tâm.

Anh ấy vốn dĩ là kẻ lăn lộn trong vũng bùn, từ nhỏ nghèo đến mức không có thịt để ăn, sao có thể có lòng tự trọng chứ?

Nhưng trước mặt Trình Tri Ý, ấy cố gắng hết sức duy trì một chút thể diện.

Dù không ấy thích, cũng không muốn bị ghét bỏ hơn.

Năm đó ấy cứu tiểu thư bị rơi xuống nước.

Anh ấy bị đá dưới sông gãy hai chân, đau đến mức hôn mê một ngày.

Vừa tỉnh lại đã nhận tin dữ ông nội nguy kịch.

Phí phẫu thuật ba trăm nghìn.

Chu Dương đưa cho ấy.

Đổi lại, Trì Nghịch phải biến mất khỏi tầm mắt Trình Tri Ý.

Chuyện cứu người, cũng không với bất kỳ ai.

Trì Nghịch biết, lấy số tiền này, khoảng cách giữa ấy và Trình Tri Ý sẽ càng xa hơn.

Anh không nên có bất kỳ hy vọng xa vời nào nữa.

Anh ti tiện, vô sỉ.

Sau khi thi đại học, ấy dò nguyện vọng của .

Trì Nghịch thi vào cùng trường.

Không có ý đồ gì khác.

Chỉ là đi ngang qua thôi.

Được một cái càng tốt.

Mỗi lần tiểu thư chạm vào ấy.

Anh ấy đều… muốn c.h.ế.t đi .

Nhẫn nhịn không dám đậy.

Trái tim không thể khống chế nổi cuồng loạn nảy sinh ra khát vọng.

Khát vọng muốn tiếp cận của .

Sợ hãi bị thấu nội tâm hèn hạ của mình.

Tình cảm không thể ra lời nở ra bông hoa vĩnh cửu trên linh hồn đổ nát, dơ bẩn của ấy.

Cho đến khi bên cạnh nắm c.h.ặ.t t.a.y .

Nghịch ngợm véo tai ấy.

“Bạn học Trì Nghịch, cậu là đồ ngốc sao?”

“Bản tiểu thư chẳng lẽ chỉ đáng giá ba trăm nghìn?”

17

Trì Nghịch như lâm đại địch.

Tôi còn tưởng có gì ghê gớm chứ!

Kết quả, chỉ có ?

“Chu Dương, đúng là keo kiệt.”

“Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã từng có một người vị hôn phu như .”

Chẳng thèm quan tâm Chu Dương đang nghĩ gì với vẻ mặt dữ tợn kia!

Tôi kéo Trì Nghịch ra khỏi đám đông.

Đến hành lang vắng vẻ.

Trì Nghịch đột nhiên ôm tôi từ phía sau.

Cằm nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, hơi thở phả ra khiến tai tôi ngứa ngáy.

“Đại tiểu thư.”

Giọng ấy khàn khàn: “Tôi không phải người tốt.”

Tôi đảo mắt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...