5.
Tống Vạn Thành chết lặng, đồng tử co rút dữ dội, không tin vào tai mình: “Sao lại thành ra như ?! Rõ ràng tôi đã sắp xếp người đón , không thể nào để sống thê thảm như thế …”
“Cho nên, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hai cha con . Nếu tôi tha thứ, thì ba mẹ tôi sao có thể nhắm mắt ?!”
“Không… không phải như mà…”
Ánh mắt Tống Vạn Thành bỗng trở nên bối rối.
“Vãn Vãn, thật sự chưa từng nghĩ sẽ để em sống khổ sở như thế. Những lời trước đây chỉ là nóng giận quá mức… Anh chỉ muốn cho em một bài học, chứ sao có thể em chứ? Nhất định là có hiểu lầm gì đó…”
Hắn hoảng loạn tìm cách giải thích, tôi chẳng buồn nghe một chữ nào.
Tôi bình tĩnh cài lại cúc áo.
“Tống Vạn Thành, giữa chúng ta… không còn gì để nữa. Chỉ còn lại là — một mất một còn.”
Mặt hắn trắng bệch. Hắn lao lên định giữ tôi lại, tôi lập tức lùi ra sau hai bước, ngay cả vạt áo hắn cũng không chạm .
“Vãn Vãn, chúng ta nhau nhiều năm như , em phải tin , không bao giờ muốn ép em đến đường cùng. Anh chỉ muốn em tỉnh ra thôi, chưa từng nghĩ sẽ hành hạ em…”
Tôi lạnh, xoay người rời đi, dứt khoát như chưa từng có gì ràng buộc.
Tối hôm đó, tôi nhận cuộc gọi từ Tống Vạn Thành.
Giọng hắn đầy hối hận: “Xin lỗi, Vãn Vãn… Anh vừa điều tra ra, người mà cử đi đón em năm đó vốn không tìm em. Nhiều năm như , hắn cũng không quay về báo cáo… để em phải chịu khổ như , là lỗi của …”
“Tìm không thấy sao? Hay là ngay từ đầu vốn dĩ chưa từng có ai cử đi?”
“Là thật! Anh thề đấy! Nếu biết em sống khổ sở như thế, nhất định đã đi tìm em sớm rồi…”
Nhưng lời đó — đã quá muộn.
Tôi không cần nữa.
“Tống Vạn Thành, nếu thực sự đã cử người đi, thì chắc chắn là có kẻ không muốn người đó tìm tôi.”
Tôi dứt lời, lập tức dập máy.
Vài ngày sau, kết quả điều tra đã có. Đúng như tôi đoán, là Lý Tiểu Nhã đã lén lút hối lộ người tiếp ứng, bảo hắn đừng đi tìm tôi.
Tống Vạn Thành đích thân dẫn Lý Tiểu Nhã đến gặp tôi để xin lỗi.
Cô ta cắn chặt môi, ánh mắt rưng rưng:
“Xin lỗi, Giang Vãn Vãn… Tôi không ngờ chị lại phải chịu khổ như thế. Chỉ là… trong lòng tôi không cam tâm. Con tôi chết rồi, còn chị thì sống ung dung ở nước ngoài…”
Vừa thấy ta rưng rưng nước mắt, ánh mắt Tống Vạn Thành lập tức dịu đi.
“Vãn Vãn… ấy đang mang thai. Hay là… em tạm tha thứ cho ấy đi, chuyện khác từ từ tính sau…”
Tôi mỉm : “Cô ấy mang thai thì liên quan gì đến tôi? Hay lại muốn vu cho tôi cái thai của ta nữa?”
Tôi không còn là Giang Vãn Vãn của năm năm trước.
Năm đó, vì cái gia đình này, tôi còn cố gắng nhẫn nhịn cả sự lạnh nhạt của Tống Vạn Thành.
Tôi từng ngu ngốc tin rằng ta chỉ là vì công việc quá áp lực, còn tìm cách giúp ta thoải mái hơn.
Ai ngờ… thì ra, ta chỉ là bận… lên giường với Lý Tiểu Nhã.
Năm năm qua, tôi mất quá nhiều.
Chính đau khổ đã dạy tôi cách hận.
Tôi hận họ — tôi đến mức này, còn đẩy cha mẹ tôi vào chỗ chết.
Tống Vạn Thành nhíu mày, nhẹ giọng trách móc: “Vãn Vãn, em là quá đáng rồi đấy. Năm năm trước em đã chết con ấy, là phải ra sức khuyên bảo ấy không báo cảnh sát, em mới không phải ngồi tù.”
Từ ngày Lý Tiểu Nhã xuất hiện bên cạnh hắn, chưa bao giờ tôi nghe giọng dịu dàng như thế từ hắn.
Tôi biết, là vì giờ tôi đã nắm điểm yếu của hắn — khiến công ty hắn thiệt nghiêm trọng.
Tôi không còn là con ngốc ngày trước.
Nếu tôi vẫn là con ngốc đó, hắn sao có thể áy náy? Hắn sao có thể chuyện với tôi nhẹ nhàng như thế?
“Tùy các người. Cứ gọi cảnh sát đi. Nếu tôi không , thì chẳng việc gì phải sợ. Có khi còn giúp tôi rửa sạch oan khuất.”
Nói xong, tôi thẳng vào mắt Lý Tiểu Nhã: “Ai không dám báo cảnh sát, người đó mới là kẻ có tật giật mình. Cô thấy đúng không?”
ĐỌC TIẾP:
Bạn thấy sao?