Trọng Sinh Đòi Lại [...] – Chương 7

Chương 7

Chẳng lẽ tụi nó không đánh lại con trai tôi à?

Các người chỉ bắt mỗi con trai tôi là sao?

Có phải các người đang bắt nạt người ta không?

Tôi cho các người biết, nếu hôm nay không thả con trai tôi ra, tôi đập đầu chết ở đây luôn!”

Mẹ chồng tôi gào thét, bám chặt lấy chân viên cảnh sát không buông.

“Cuối cùng cảnh báo lần nữa:

Buông tay!

Không thì sẽ bị khởi tố tội chống người thi hành công vụ!”

Cảnh sát tức giận gầm lên.

Nhưng mẹ chồng tôi đâu hiểu thế nào là “chống người thi hành công vụ”, bà ta cứ thế cúi đầu húc thẳng vào chân viên cảnh sát:

“Hôm nay nếu không thả con trai tôi, tôi liều với các người!

Muốn bắt tôi thì bắt luôn đi!”

Đúng là tự mình tìm chết.

Cảnh sát không còn cách nào khác, cuối cùng cũng phải… tạm thời giam luôn bà ta lại.

Cuối cùng, tôi và mẹ cũng tạm thời yên ổn.

Nhưng bên cạnh vẫn còn một con ruồi vo ve không dứt.

Chú Trần nhất quyết không chịu chia tay với mẹ tôi, ngồi lì trước cửa nhà, khóc lóc ăn vạ đòi sống đòi chết.

Vì khoản tiền khổng lồ ấy, mọi người đều biến thành lũ sói khát máu, chỉ hận không thể lao vào cắn xé chúng tôi để ăn tươi nuốt sống.

Mẹ tôi phiền đến mức không chịu nổi.

Tôi ngẫm nghĩ một hồi: nhà tôi không thể về, nhà mẹ tôi cũng không ở , mà vụ kiện thì chưa thể mở phiên tòa sớm.

Thế là tôi dứt khoát đặt vé máy bay, đưa mẹ và Đoá Đoá bay thẳng tới Thượng Hải.

Ở Thượng Hải, ba bà cháu sống một tuần an ổn chưa từng có.

Chúng tôi còn chưa kịp tận hưởng hết sự yên bình thì điện thoại của Triệu Lâm Huy đã gọi tới.

Vừa bắt máy, tiếng gào rú điên cuồng của ta vang lên từ đầu bên kia:

“Du Tình!”

Tôi chẹp miệng, thản nhiên đáp:

“Kỹ năng cũng khá đấy nhỉ, ra rồi cơ à?

Tôi khuyên tốt nhất đừng kích quá.

Anh bị cao huyết áp mà, lỡ đâu nổ mạch máu chết bất đắc kỳ tử, thì con trai của sẽ chẳng còn cha đâu.”

Tôi giả vờ tốt bụng nhắc nhở.

Đầu dây bên kia, tiếng thở hồng hộc nặng nề vang lên.

“Du Tình, năm mươi triệu đó!

Nếu không chia cho tôi một nửa, cả đời này trừ khi biến mất khỏi mắt tôi, nếu không, tôi sẽ lấy mạng !”

“Thật sao?

Anh định lấy mạng tôi bằng cách nào?

Nói nghe thử xem.”

Tôi thản nhiên hỏi lại, giọng điệu ung dung.

“Về ngay!

Tôi ra lệnh cho , lập tức quay về!

Chúng ta còn chưa ly hôn, vẫn là vợ tôi, tôi vẫn là chồng …”

“Ồ, giọng lớn ghê nhỉ.

Tưởng là Chúa trời của tôi không bằng.

Hóa ra… chỉ là một ông chồng cũ thôi à?”

Tôi nhạt, ngắt lời ta:

“Triệu Lâm Huy, tôi đã rồi, số tiền năm mươi triệu kia không liên quan gì đến hết.

Anh nghe không hiểu hay cố không hiểu ?”

“Được, lắm!

Ngày mai tôi sẽ kiện ra tòa!

Tôi sẽ đòi ly hôn và cầu chia tài sản công bằng!”

Anh ta lạnh.

“Tùy .

Anh cứ việc kiện đi.”

Tôi thản nhiên đáp.

Thấy không dọa tôi, Triệu Lâm Huy nghiến răng, im lặng khoảng năm giây.

Rồi ta đổi giọng, giọng điệu mềm mỏng lại:

“Du Tình, nể vợ chồng bao nhiêu năm, đừng tuyệt như .

Ít nhất cũng nên cho tôi một triệu.

Cô cho tôi một triệu, chúng ta coi như hai bên không nợ nhau gì nữa.

Muốn ly hôn cũng .

Nếu không muốn ly hôn, tôi sẽ cắt đứt với Thẩm Miên.

Nhưng… tôi muốn đưa đứa bé về, để nuôi.

Cô coi nó như con ruột của mình, sau này nó sẽ phụng dưỡng chúng ta lúc về già.”

Tôi suýt nữa thì bật thành tiếng.

“Triệu Lâm Huy, thật sự nghĩ mình đang ban cho tôi ân huệ to lớn lắm sao?

Thôi đi, đừng mấy lời vô nghĩa đó nữa.”

Tôi lạnh giọng:

“Tôi nhắc lại lần cuối: năm mươi triệu đó, dù chỉ một xu, cũng đừng mơ đụng vào!

Đừng mơ!”

Tôi ngừng lại một chút, rồi nhấn mạnh từng chữ:

“Cho dù tôi đem hết năm mươi triệu đó nướng sạch ở casino Macau, tôi cũng sẽ không cho một đồng nào!”

“Du Tình…”

Tôi dứt khoát cúp máy, cắt ngang tiếng gào thét điên cuồng của ta.

Triệu Lâm Huy nộp đơn ly hôn ra tòa, đồng thời cầu phong tỏa tài sản chung của hai vợ chồng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...