Số dư tài khoản hiển thị đúng 153,69 tệ.
Tôi cố đưa màn hình điện thoại sát vào trước mặt , nũng:
“Anh xem này, vợ đáng thương của , trong tài khoản chỉ còn hơn một trăm tệ thôi đấy. Anh mau chuyển ít tiền cho em đi. Đợi khi tiền giải tỏa về, em đảm bảo cho cả đời vinh hoa phú quý.”
Triệu Lâm Huy có chút không cam lòng:
“Không phải là đang sốt ruột đi mua nhà trong khu trường học cho Đoá Đoá sao? Sắp tới vào mẫu giáo rồi, đăng ký nhập học cần có giấy chứng nhận nhà đất đấy.”
“Biết rồi biết rồi. Nhưng mà, ông xã à, chuyển tiền cho em nhanh lên đi. Hôm nay tiêm vắc-xin tự nguyện cho Đoá Đoá cũng tốn kha khá đấy.”
Tôi tươi rói.
Diễn kịch thôi mà, tôi đã sống lại một đời, chẳng lẽ lại không diễn qua mặt loại cặn bã như ?
Tiền giải tỏa đúng là đã về rồi.
Nhưng nó chẳng có chút liên quan nào tới cả.
Lúc thang máy xuống đến tầng 1, Triệu Lâm Huy bỗng nhiên ôm Đoá Đoá nhét vào lòng tôi, :
“Anh nhớ ra còn một công việc, phải quay về công ty một chuyến. Em tự đưa Đoá Đoá đi tiêm vắc-xin nhé.”
Đoá Đoá bị đánh thức, dụi dụi đôi mắt còn mơ màng, giọng non nớt gọi một tiếng:
“Ba ba…”
Tôi thầm nguyền rủa trong lòng: Đồ cầm thú!
Cái thứ cặn bã như , xứng ba của con tôi sao?
Triệu Lâm Huy cúi xuống dỗ dành:
“Đoá Đoá ngoan, ba phải đi , kiếm tiền mua đồ ăn ngon và váy đẹp cho con nhé.”
Nói xong, đã bước ra khỏi thang máy.
Tôi cũng bước theo ra ngoài, nhắc nhở:
“Đi đi, nhớ chuyển tiền cho em đấy!”
Bất chợt, khựng lại.
“Không đúng! Tài khoản nhận tiền của em có phải đuôi 6859 không?”
Triệu Lâm Huy quay ngoắt người lại, ánh mắt gắt gao dán chặt vào tôi.
Trong khoảnh khắc đó, cả da đầu tôi tê dại, lông tơ sau lưng cũng dựng đứng cả lên.
Anh… ta nhớ rõ cả số tài khoản ngân hàng của tôi?
Làm sao bây giờ?
Nếu giờ tôi đăng nhập sang tài khoản khác, ta sẽ biết ngay tiền giải tỏa đã đến.
Cho dù có cãi vã ngay tại chỗ, thậm chí ly hôn, tôi cũng sẽ phải chia cho ta một nửa.
“Em mau kiểm tra lại đi!”
Anh tiến sát thêm một bước, ánh mắt tràn đầy sự háo hức không kiềm chế nổi.
Tôi nuốt khan một cái, từ từ giơ tay cầm điện thoại lên…
“Tài khoản đuôi 6859 cái gì? Anh đang gì ?”
Tôi cau mày, mặt sa sầm lại.
“Hợp đồng lúc ký là ghi rõ tài khoản 3215 rồi mà. Triệu Lâm Huy, hôm nay bị sao ? Vừa về nhà đã hỏi chuyện tiền giải tỏa mãi không ngừng. Ý là gì? Sợ em nuốt mất số tiền đó à?”
Thấy tôi nổi giận, Triệu Lâm Huy lập tức đổi giọng, nịnh nọt:
“Em xem em kìa, nổi giận gì? Cẩn thận dọa Đoá Đoá sợ. Anh chỉ thuận miệng hỏi thôi. Tiền chưa về thì chưa về, cũng sẽ sớm chuyển thôi mà.”
Đoá Đoá vừa mới tỉnh ngủ, nghe tiếng tôi quát lớn thì òa lên khóc nức nở.
“Anh đi công ty trước đây.”
Triệu Lâm Huy quay người bỏ chạy.
Tôi ôm Đoá Đoá dỗ dành con bé, còn ngoài cửa là bóng dáng ta hấp tấp rời đi.
Đợi đứng một lúc, thấy ta đi xa rồi, tôi mới bế Đoá Đoá ra ngoài.
Tôi trực tiếp đưa Đoá Đoá về nhà mẹ đẻ.
Trên đường đi, Triệu Lâm Huy thật sự chuyển cho tôi một ngàn tệ.
Anh ta ngoại đã hơn một năm rồi. Suốt thời gian đó, tiền sinh hoạt đưa cho tôi ngày càng thất thường.
Miệng thì luôn than vãn áp lực lớn, lương giảm, kinh tế khó khăn.
Giờ nghĩ lại mới thấy, hóa ra tiền bạc của ta đều đổ hết cho tiểu tam và đứa con trai trong bụng ả.
Mẹ tôi và Trần đang tưới cây ngoài ban công.
Ba tôi mất đã nhiều năm, Trần là người mẹ quen khi đi khiêu vũ ở quảng trường.
Hai người khá hợp nhau nên cứ thế mà sống chung.
Mẹ tôi từng , bà không tính chuyện kết hôn lại.
Cũng vì lý do đó, mẹ mới quyết định giao toàn bộ tiền giải tỏa cho tôi, bà bà không cần số tiền lớn ấy, chỉ mong tôi và Lâm Huy sống hạnh phúc là đủ.
“Ơ kìa, Đoá Đoá về rồi à!”
Chú Trần nghe thấy tiếng , vui vẻ từ ban công bước vào đón.
“Chú Trần.”
Tôi nhạt gọi một tiếng, ngoài mặt thì , trong lòng thì lạnh lẽo.
Kiếp trước tôi đâu hay biết, Trần thực chất là tay trong mà Triệu Lâm Huy cài cắm bên cạnh mẹ tôi.
Ngay từ đầu, ta đã tính toán cả hai phương án: nếu tiền giải tỏa rơi vào tay tôi thì tốt, còn nếu rơi vào tay mẹ tôi, ta sẽ phối hợp với Trần để chiếm đoạt.
Nói tóm lại, đám người đó đều nhắm vào số tiền này.
Bạn thấy sao?