Trọng Sinh Đổi Chồng [...] – Chương 9

9

Kiếp trước tôi nghe lời mẹ, sống một cuộc đời bình lặng êm đềm.

Nhưng tôi không hề hạnh phúc.

Cho nên tôi đẩy cửa phòng họp, đón nhận ánh mắt nóng bỏng của mọi người.

Đứng trên bục, thao thao bất tuyệt.

Cuộc sống không có cơ hội lại, ông trời đã cho tôi cơ hội này.

Tôi không nên lãng phí nữa!

Cuộc họp kết thúc, Bùi Ôn Từ dẫn đầu vỗ tay, từ ánh mắt tán thưởng và khen ngợi của ta, tôi biết mình đã thể hiện không tệ.

Từ đó về sau, tôi không còn phụ trách công việc rót trà, bưng nước, in tài liệu nữa.

Bắt đầu tiếp với các dự án, trở thành người phụ trách.

Đang lúc tôi bận rộn sứt đầu mẻ trán, liền nhận điện thoại của mẹ kế bảo tôi về nhà ăn cơm.

Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp cộng lại.

Vừa bước vào nhà, liền nghe thấy tiếng chửi rủa phẫn nộ của Kiều Chi Nặc.

"Cái thứ già khú đó giống như bị thần kinh, mỗi ngày bốn rưỡi sáng đã gọi con dậy nấu cơm cho cả nhà."

"Em chồng cũng là một con khốn nạn, lúc nào cũng tiêu tiền của chồng con, còn xúi giục cái thứ già khú đó cãi nhau với con."

"Đại Cường bình thường cái gì cũng tốt, mỗi lần xảy ra chuyện lại không có mặt!"

Cô ta tổng kết rất đúng chỗ, lúc trước để trị bọn họ, tôi cũng tốn không ít công sức.

Ví dụ như lúc nấu cơm buổi sáng, gọi tất cả mọi người trong nhà dậy, chó cũng đừng hòng ngủ yên.

Em chồng tiêu tiền sinh sự, tôi liền giả vờ yếu đuối, đáng thương, nhập vai hoa sen trắng nhỏ bé, nắm bắt rất tốt.

Chưa đầy một tuần, cả nhà họ Châu đều ngoan ngoãn im lặng.

Nhưng Kiều Chi Nặc từ nhỏ đã nâng niu trong lòng bàn tay, quen thói thuận buồm xuôi gió, gặp chuyện không vừa ý liền bắt đầu nổi giận.

Cùng lắm đợi thêm hai tháng nữa, sự kiên nhẫn của Châu Đại Cường cũng sẽ cạn kiệt.

Đến lúc đó, của ta cũng không còn, chỉ còn lại một mớ hỗn độn.

Hơn nữa, Châu Đại Cường không tốt tính như Bùi Ôn Từ.

Nếu ta đề nghị ly hôn, không chế.t cũng phải lột da.

"Bọn họ thật sự quá đáng, lát nữa con sẽ đến đó, cho bọn họ biết nhà họ Kiều chúng ta không phải không có ai!"

Mẹ kế tức giận đến mức mặt đỏ bừng, thấy tôi liền trút giận lên người tôi.

"Thật là đồ vong ân bội nghĩa, nuôi con lớn như , kết hôn rồi ngay cả nhà cũng không thèm về!"

"Em con bị ức hiếp thành ra như , con còn giả vờ như không có chuyện gì. Con gả cho con trai nhà tài phiệt thì có ích lợi gì? Vô dụng vẫn là vô dụng."

Mắng thật khó nghe.

Bố ngồi trên ghế sofa, mí mắt cũng không thèm nhấc lên.

Kiều Chi Nặc tôi với vẻ chế nhạo.

Đây là lệ thường trong nhà.

Nhưng, tôi không còn là tôi của trước kia nữa.

Tôi khẩy: "Dì, dì sai rồi, kẻ vô dụng là con dì kìa?"

"Chồng là do ta tự mình chọn, vấn đề mẹ chồng nàng dâu không xử lý tốt, em chồng không biết điều, đều là do ta vô dụng, cách khác là dì không dạy dỗ tốt."

"Dì không trách ta và xem lại bản thân, liên quan gì đến con?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...