5
Giống như kiếp trước, đám cưới của Kiều Chi Nặc cũng tổ chức long trọng.
Nhưng quy mô không lớn bằng đám cưới gả cho Bùi Ôn Từ.
Sự khác biệt giữa con trai nhà tài phiệt và kẻ nhà giàu mới nổi vẫn rất lớn, gia thế của Châu Đại Cường không đủ, tự nhiên sẽ không có đám cưới xa hoa trị giá mười tỷ.
Vì , Kiều Chi Nặc phải tự bỏ ra hơn ba mươi triệu, mới miễn cưỡng đạt như mong muốn.
Đám cưới này mới xa hoa lộng lẫy.
Nhưng mẹ và em của Châu Đại Cường lại sa sầm mặt mày, cho rằng ta phung phí tiền bạc, tính kiêu căng ngạo mạn.
Vốn dĩ bọn họ vô lễ cũng phải kiếm ba phần lỗi.
Huống chi có lý, tự nhiên là nước lấn tới.
Tuy Châu Đại Cường không phải là đứa con trai ngoan ngoãn nghe lời mẹ, lại là kẻ phủi tay chưởng tủ, căn bản không quan tâm chuyện gì.
Kiều Chi Nặc còn không biết gì, vui vẻ khoe khoang với tôi.
"Phụ nữ à, vẫn cần có một đám cưới lãng mạn đẹp như mơ, nếu không thì cả đời này chẳng phải sống uổng phí sao?"
"Tìm người đàn ông giàu có thì sao chứ? Cầm tiền sống như goá bụa?"
"Chậc chậc chậc, chị, em thật sự thông cảm cho chị!"
Tôi bắt đầu một bản chính kinh ba hoa chích choè.
"Ai không phải chứ, em , chị thật sự ghen tị với em, em rể lúc nào cũng bên cạnh em."
Cô ta đắc ý ngẩng cằm, kiêu ngạo lại hống hách.
"Biết là tốt rồi, lần này chị nhất định sẽ bị em dẫm dưới chân!"
Tôi khẩy, đưa mắt ta nóng lòng bước lên lễ đường, trao nhẫn.
MC còn chưa kịp đến nghi thức hôn lễ.
Châu Đại Cường đã ôm Kiều Chi Nặc hôn xuống, hôn đến mức khó có thể tách rời, khóe miệng nhếch lên.
Nếu không phải MC phản ứng nhanh, tay Châu Đại Cường đã luồn vào trong váy cưới của ta rồi.
Mà ta cũng đưa tay ôm lấy cổ ta, hôn đến mức say mê!
Dưới lễ đường, một đám khách mời đến ngây người.
Bố và mẹ kế xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, trước đó bọn họ tạo dựng hình tượng cho Kiều Chi Nặc là tiểu thư nhà giàu thanh cao trong sáng.
Hừ.
Làm người, thật sự không thể quá thanh cao trong sáng.
...
Vừa kết thúc đám cưới, tôi liền nhận điện thoại của Bùi Ôn Từ.
"Em muốn tổ chức đám cưới như thế nào?"
Giọng lạnh lùng lại mang theo chút mệt mỏi.
Tôi nghi ngờ hỏi: "Ý là sao? Chẳng phải chúng ta đã thống nhất là không tổ chức đám cưới sao?"
Sợ ta hối hận, vội vàng bổ sung thêm.
"Anh bận rộn như , chuyện nhỏ kết hôn thật sự không cần thiết. Vừa mệt mỏi, lại vô nghĩa."
Trong lời , tôi rất dứt khoát.
Kết hôn giống như con khỉ trong gánh xiếc, chuyện này kiếp trước đã trải qua một lần rồi, không muốn trải qua lần nữa.
Hơn nữa, đám cưới có thể khiến công ty của bố kiếm đầy bát đầy bồn.
Chuyện này, đừng hòng.
"Em thật sự không muốn tổ chức đám cưới?"
Bùi Ôn Từ hỏi ngược lại.
Tôi buột miệng : "Đúng , không muốn! Anh nghe ai em muốn?"
"Thư ký đi tham dự đám cưới em em, ấy nghe tận tai em ghen tị."
Tôi: "..."
Bạn thấy sao?