4
"Được, cứ theo ý em!" Ánh mắt Bùi Ôn Từ tôi mang theo chút dịu dàng, tán thưởng: "Đến lúc đó sẽ dành ra một ngày để ở bên em."
Tôi lộ ra vẻ e thẹn, trên mặt hiện lên ráng đỏ khả nghi.
Khóe miệng ta cong lên, tâm trạng rất tốt.
"Không biết em thích gì, đều mua cho em một ít đủ loại túi xách, em có kiểu dáng nào thích không?"
Xem ra màn trình diễn vừa rồi của tôi khiến ta rất hài lòng, thế mà còn chủ hỏi tôi thích gì.
Tôi vui vẻ : "Có thể nhận quà, em đã rất vui rồi, không kén chọn đâu! Cảm ơn ."
Anh ta tôi càng hài lòng hơn.
Ai có thể từ chối một không tham lam lại dễ dỗ dành chứ?
Anh ta ngồi thêm năm phút nữa, liền đứng dậy rời đi.
"Con trai nhà tài phiệt ra tay quả nhiên là hào phóng, toàn là phiên bản giới hạn."
Mẹ kế vừa bóc quà, vừa tiếc nuối cảm thán.
Người đàn ông tốt như , đáng lẽ phải là của con bà ta, sau này vinh hoa phú quý chắc chắn không ít.
Kiều Chi Nặc hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ.
"Giàu có thì gì, cả năm trời chẳng thấy mặt mũi đâu, chẳng khác gì sống mà như goá bụa."
"Châu Đại Cường có tiền, lại không có việc gì , có thể ngày ngày ở bên cạnh con, điều này còn hơn bất cứ thứ gì."
Mẹ kế nghe cũng thấy có lý, liền gật đầu đồng ý.
Cho dù không đồng ý muốn hối hận cũng vô dụng, dù sao vừa rồi Bùi Ôn Từ hài lòng với tôi như thế nào, bọn họ đều thấy.
Bố bắt đầu nổi giận với tôi.
"Đồ xúi quẩy, ai bảo con không tổ chức đám cưới?"
"Lát nữa con gọi điện thoại cho ta, con hối hận rồi, nhất định phải tổ chức đám cưới long trọng, để cho mọi người đều biết bố là bố vợ của con trai nhà tài phiệt."
"Đến lúc đó có thể đàm phán bao nhiêu dự án, kiếm bao nhiêu tiền, con có biết hay không!"
Tôi liếc mẹ kế và Kiều Chi Nặc đang chia quà ở bên cạnh.
Cười khẩy : "Được rồi, lát nữa con sẽ với ấy, tổ chức đám cưới long trọng, để cho mọi người đều biết con sống rất tốt, gả cho con trai nhà tài phiệt."
Kiều Chi Nặc là người rất sĩ diện, mọi chuyện đều muốn hơn tôi một bậc.
Nghe tôi , lập tức không vui.
"Bố, bố đừng để chị ấy tổ chức đám cưới nữa, đến lúc đó sẽ không ai ý đến đám cưới của con nữa."
Mẹ kế cũng phụ họa theo: "Ừm, dù sao chuyện bố là bố vợ của con trai nhà tài phiệt sớm muộn gì mọi người cũng biết, cũng không cần gấp gáp trong chốc lát."
Bố là kẻ mù quáng vì , do dự một hồi cũng đồng ý.
Kiều Chi Nặc đắc ý với tôi một cái.
Tôi cong môi khẩy, ánh mắt chế nhạo.
Châu Đại Cường dễ nắm bắt, cả nhà ta không có ai là người hiền lành.
Đợi ta gả vào đó, sẽ có người cho ta biết tay.
Bạn thấy sao?