Trọng Sinh Đổi Chồng [...] – Chương 2

2

Theo ý nguyện của Kiều Chi Nặc, chuyện này cứ thế quyết định.

Chẳng ai hỏi ý kiến của tôi, kể cả bố ruột của tôi.

Nhưng tôi cũng đã sớm quen với tất cả những điều này, từ khi bố ngoại đến lúc kết hôn với mẹ kế, tôi đã biết ông ấy mù mắt, mù cả tim rồi.

...

Ngày hôm sau, Châu Đại Cường mang theo những món quà đắt tiền đến nhà cầu hôn.

Anh ta có ngoại hình khá ưa , ánh mắt có chút hung dữ, là biết không dễ chọc.

Vì không có học thức, nên lời rất thẳng thừng, cũng có phần thô lỗ.

Đặc biệt là lúc ăn cơm trưa, ta nhai chóp chép, dùng muỗng chung để húp canh, lúc chuyện cơm còn bắn ra ngoài.

Ánh mắt Kiều Chi Nặc, tràn đầy dục vọng.

Thậm chí sau khi uống vài chén rượu, ta còn nhân cơ hội ôm eo ta, vuốt ve vài cái.

Trong giây lát, trên mặt Kiều Chi Nặc liền hiện lên một ráng đỏ khả nghi, ánh mắt long lanh.

Đây là lòng rồi.

Bố mẹ đều sa sầm mặt mày, vẻ chán ghét trong mắt như muốn trào ra ngoài.

Họ thật sự không hiểu, tại sao con mình lại nghĩ quẩn như .

Tôi cúi đầu húp canh, chế nhạo.

Lý do rất đơn giản, bởi vì kiếp trước ta gả cho con trai nhà tài phiệt, sống như goá bụa ba năm.

Con trai nhà tài phiệt là một kẻ cuồng công việc, không ngừng việc, bay khắp thế giới, ngoại trừ 50 triệu tiền tiêu vặt hàng tháng, không có sự đồng hành, ngay cả số lần ăn cơm cùng nhau cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Càng đừng đến, chuyện vợ chồng.

Tuy rằng Châu Đại Cường thô kệch, cơ thể cường tráng, lông ngực còn chui ra từ trong áo sơ mi.

Nhìn qua là biết, cơ thể rất khỏe mạnh.

Sao ta có thể không thích cho !

Châu Đại Cường say rượu, Kiều Chi Nặc đích thân dìu ta vào phòng ngủ của ta, một lúc lâu sau mới xuống.

Quần áo hơi xộc xệch, trên cổ còn có dấu hôn.

Thật là nóng lòng.

Mẹ kế sa sầm mặt mày: "Chi Nặc, Châu Đại Cường không , thật sự không !"

Kiều Chi Nặc vẻ mặt thỏa mãn: "Mẹ, mẹ không hiểu đâu, ấy rất , thật sự rất !"

Bố nhíu mày, cũng vẻ mặt không đồng :

"Anh ta chỉ là một kẻ nhà giàu mới nổi vô học, vẫn là Bùi Ôn Từ tốt hơn, bố đã gặp ta, văn hóa tố dưỡng, cách đối nhân xử thế đều rất tốt..."

Lời còn chưa hết, đã bị Kiều Chi Nặc cắt ngang.

"Bố, bố hiểu gì chứ, Châu Đại Cường rất tốt!" Cô ta trừng mắt tôi với vẻ khó chịu. "Chị, có phải chị muốn tranh giành Châu Đại Cường với em không? Em cho chị biết, không có cửa đâu!"

Nụ trên khóe miệng tôi còn khó kìm nén hơn cả vớ vàng, vì tôi sắp cả mỏ vàng mà.

"Em yên tâm, chị tuyệt đối sẽ không tranh giành Châu Đại Cường với em, ta là của em!"

Để tránh ta nghi ngờ, tôi giơ tay thề.

"Người chị thích là Bùi Ôn Từ, trước đây chị đã ấy từ cái đầu tiên, kiếp này chị chỉ muốn ấy!"

Kiều Chi Nặc vẻ mặt nghi ngờ: "Thật sao? Anh ta là một kẻ cuồng công việc, ngày nào cũng chỉ biết việc, một tháng cũng khó gặp mặt một lần!"

Tôi ba hoa: "Đương nhiên rồi."

"Đàn ông mà, đương nhiên là phải lấy sự nghiệp trọng, hơn nữa trong tay ấy còn có nhiều nhân viên như , ấy cũng phải cố gắng vì họ!"

"Anh ấy không có thời gian, chị có thời gian mà, đến lúc đó chị đến công ty ấy tìm một công việc, chẳng phải là có thể bên nhau sớm tối hay sao."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...