4.
Nhìn hai người kia giả vờ đương si , bám nhau như keo như sơn,
không dằn mặt một trận thì thật chẳng hả giận chút nào.
Tại sao chỉ có mình tôi phải chịu đựng cảnh tắc sữa, rối loạn nội tiết, mất ngủ vì con?
Mà họ lại tự do rong chơi, mượn danh “ đích thực” để chà đạp tôi?
Hừ.
Giờ kẻ đang vội là hai người họ.
Còn tôi?
Không vội một chút nào.
Tôi vừa vừa thong thả nghêu ngao:
“Đường núi nơi đây quanh co mười tám khúc~~…”
Nhỏ nhen à?
Đúng .
Tôi đây mười tám khúc cũng đủ để bẻ chết hai đứa mày, không tin thì cứ thử!
Thấy tôi chẳng những không nhượng bộ, còn nhởn nhơ ca hát,
Cao Văn Bân tức đến điên người:
“Cô rên rỉ cái quái gì đấy?!
Rốt cuộc muốn gì mới chịu ly hôn hả?!”
Hắn bắt đầu xổ ra một loạt câu thô tục, bẩn thỉu, hệt như rác rưởi.
Tôi liếc mắt, nhếch mép đầy khinh thường:
“Xì… câm miệng lại đi, đừng có ô nhiễm không khí.”
“Loại rác như mà cũng có người thèm?”
“Muốn ly hôn? Được thôi. Lập danh sách tài sản ra đây!”
“Chia xong thì biến, ai đi đường nấy.”
“Đừng có đứng đây lải nhải như con lừa bị thiến!”
Cao Văn Bân trợn mắt, gào lên:
“Cho cái gì là do tôi quyết! Cô thì có tư cách gì mà đòi?
Còn mơ chia tài sản? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày!”
Tôi khẩy, ánh mắt sắc như dao:
“Anh sai rồi.”
“Bây giờ là: tôi muốn gì — thì chính là cái đó.”
Lưu Hồng Ngọc lập tức biến sắc, cơ mặt căng cứng, giọng the thé bén như dao lam:
“Đồ mặt dày! Cô dựa vào cái gì mà chia tài sản?”
“Cô đã góp đồng nào vào cái nhà này chưa hả?!”
Tôi tươi như hoa, thẳng vào mặt Lưu Hồng Ngọc, từng câu từng chữ vang vang:
“Cô hỏi tôi dựa vào cái gì à?”
“Dựa vào việc tôi đang trong thời kỳ cho con bú, tòa án không thể xử ly hôn.”
“Dựa vào cái thai trong bụng , chưa chắc chờ nổi đến lúc tôi cai sữa.”
“Dựa vào chính sách bây giờ ấy—không có giấy kết hôn, đứa con trong bụng , chưa chắc đã sinh ra hợp pháp đâu.”
Cao Văn Bân nghe tới đây, nghiến răng ken két:
“Thôi ! Căn nhà bên phố Đông cho , thế là đủ rồi chứ gì?!”
Tôi cong môi, ánh mắt như đang một kẻ ngu ngốc:
“Sao mà đủ? Chia một nửa tài sản mới chỉ là… mức khởi điểm thôi nhé?”
Lưu Hồng Ngọc vừa nghe xong như phát điên, tru tréo mắng loạn:
“Con tiện nhân! Con ăn mày thối tha!
Có mỗi chút của nả mà còn bày đặt! Được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Tôi gật đầu tươi rói:
“Cảm ơn nhắc nhở, đúng là một tấc thì phải tiến một thước.”
“Nãy giờ tôi tính hơi sai một chút — một nửa đúng là không đủ.
Tôi còn phải nuôi con nữa mà.”
Tôi mỉm , giọng vẫn êm như ru:
“Một nhà ba người, tôi và con là hai, thì chia ba phần, tôi phải lấy hai phần mới đúng.”
Lưu Hồng Ngọc điên tiết, lao tới túm tóc tôi, miệng gào lên:
“Cô gọi ai là ‘con giáp thứ mười ba’ hả?! Cô dám gọi ai là tiểu tam?!”
Tôi chẳng tránh, chỉ chờ tay ta chạm vào tóc mình, mới chậm rãi :
“Nếu tôi đá vào bụng ngay bây giờ, cũng coi như tự vệ chính đáng, đúng không?”
“Cô nghĩ đứa bé trong bụng mình… có giữ nổi không?”
Nghe đến đó, Lưu Hồng Ngọc lập tức giật tay lại, cuống cuồng ôm bụng lùi về.
Tôi khẽ, giọng dửng dưng:
“Làm tiểu tam cũng phải biết thân biết phận chứ.
Tóc tôi đây, là cha mẹ sinh ra, quý giá lắm.
Còn thì sao? Muốn giữ con, hay muốn trả tiền đền bù?”
Nói đoạn, tôi quay sang Cao Văn Bân, giọng nhẹ tênh:
“Hành vi vừa rồi của Lưu tiểu tam nhắc tôi nhớ ra…
Tôi và con đều thuộc nhóm yếu thế, phải có thêm một khoản ‘phí bảo vệ’.”
“Cho nên, hai phần ba tài sản ấy hả?
Không đủ.
Bốn phần ba — có thể suy nghĩ.”
“Nói cho cùng, là người có lỗi, ra đi tay trắng mới hợp hợp lý.
Nhưng nghĩ đến việc còn phải ‘bố hờ’, tôi có thể nể để lại cho chút vốn xoay sở.”
“Muốn ly hôn? Được.”
“Về bàn kỹ lại đi. Đủ thành ý thì quay lại tìm tôi.
“Đừng đứng đây kêu nữa, mất mặt lắm.”
Tôi dừng một chút, ánh mắt nhàn nhạt quét qua hai người đang nghẹn họng như nuốt ruồi:
“À đúng rồi, đừng có chần chừ quá lâu — tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu.”
“Qua vài hôm nữa bụng to lên, chuyện Lưu tiểu tam mang thai không danh không phận sẽ rò rỉ khắp nơi.”
“Đến lúc ấy, không biết đơn vị của bố có đồng ý cho ta sinh đứa bé không nhỉ?”
“Cũng chẳng rõ bên kế hoạch hóa gia đình có ‘nới lỏng’ cho trường hợp ‘ngoài luồng’ như các người không nữa?”
Hai kẻ kia giờ thì hoàn toàn câm như hến.
Bị tôi cho choáng váng, đơ như tượng gỗ, chỉ biết đứng đó nghe như hai đứa cháu ngoan bị mắng, một câu cũng không dám cãi.
Lưu Hồng Ngọc thì khỏi —
Vừa mới định giật tóc tôi, chưa kịp đắc ý đã bị tôi lật kèo đòi thêm phần tài sản, tức đến tím mặt tím mày, suýt thở không ra hơi.
Nói xong mấy câu hả dạ, tâm trạng tôi sảng khoái vô cùng, quay người bước thẳng về phòng ngủ, chuẩn bị đóng cửa.
Nhưng đúng lúc tay vừa chạm vào tay nắm, sau lưng vang lên giọng âm trầm đầy ác ý của Lưu Hồng Ngọc:
“Lý Ân Ân, từng nghe chuyện này chưa?”
“Hồi năm kia có một vụ ly hôn, người phụ nữ quá tham lam, kết quả không biết bị ai ‘xử lý’.”
“Chết thảm lắm. Bị cưỡng hiếp rồi chặt xác.”
“Đến giờ hung thủ còn chưa tìm ra.”
“Cô có giỏi lấy tiền, liệu có giỏi mà sống để tiêu không?”
Tôi nghe xong, rất chậm rãi quay đầu lại.
Ánh mắt không giận, không sợ, chỉ là một thứ… lạnh như gió mùa đông quét qua xác người.
5.
Trên mặt Lưu Hồng Ngọc lúc này, hiện rõ một thứ phẫn nộ điên cuồng.
Rất rõ ràng—
Chỉ cần tôi không chịu tay trắng rời đi, thì trong đầu ta đã có ý định diệt khẩu.
Cô ta muốn leo lên vợ chính thức nhà họ Cao, còn muốn nuốt trọn toàn bộ gia sản.
Nghĩ mình có tiền có thế, lại có “cái thai vũ khí”, ở cái huyện nhỏ này đúng là vênh váo như nữ hoàng, chẳng coi ai ra gì.
Trong mắt ta, xử lý một người không chồng không thế, mới sinh con chưa đầy tháng như tôi — dễ như bóp chết một con kiến.
Kiếp trước, tôi cũng từng nghĩ như — rằng tôi yếu, nên thua là lẽ đương nhiên.
Nhưng giờ đây—
Tôi đã sống lại.
Mấy trò cỏn con này của ta? Đối với tôi giờ chẳng đáng một xu.
Tôi thẳng vào ta, thản nhiên :
“Cái vụ án ấy… về sau sẽ có ngày .”
“Còn những vụ án khác, có nghe chưa?
Có những ông chồng, nuôi con mười mấy năm, cuối cùng phát hiện đứa con không phải của mình…”
“Vậy là nổi điên, vung dao chém cả vợ lẫn con.”
“Không biết Lưu tiểu tam có cảm tưởng gì không nhỉ?”
Tôi nhếch môi, ánh mắt vẫn sắc như dao:
“Cô tưởng mình giành một người đàn ông, là có thể sống yên ổn cả đời à?”
Lưu Hồng Ngọc nghe xong, sắc mặt tái mét như tờ giấy trắng.
Bởi vì ta biết rất rõ —
Đứa con trong bụng kia, căn bản không phải của Cao Văn Bân.
Nó là kết quả từ lần ta chủ bám theo một cậu công tử giàu có ở Bắc Kinh, nghĩ rằng có con thì sẽ buộc người ta cưới mình.
Nhưng đời không như mơ.
Thời kỳ này, sinh con ngoài giá thú là chuyện rất khó để chấp nhận.
Thế nên ta mới quay đầu lôi kéo Cao Văn Bân – một con chó trung thành ngốc nghếch.
Gia đình họ Cao có chút quyền thế ở huyện, tuy không sánh nổi với nhà quyền quý ngoài thủ đô, càng tham quyền, càng dễ bị ta thao túng.
Dù sao thì — cha ruột của đứa bé trong bụng ta, còn quyền thế hơn nhà họ Cao không biết bao nhiêu lần.
Lưu Hồng Ngọc đang đánh cược.
Cô ta cược rằng: dù sau này Cao Văn Bân có phát hiện sự thật, cũng chẳng dám gì ta cả.
Nhưng tôi thì không thể thẳng ra sự thật, rằng cái thai trong bụng ta không phải của hắn.
Tôi sợ Cao Văn Bân vì sợ mất mặt, lại quay về níu kéo không chịu ly hôn.
Mà tôi thì đã tính xong cuộc đời mới sau ly hôn — cùng con sống một cuộc đời thật rực rỡ và đáng giá.
Tôi đã sống nhiều hơn người ta mười năm, lại tái sinh đúng vào giai đoạn chuyển mình mạnh mẽ của đất nước.
Những năm 90 này, là mười năm vàng để lật đời, để đổi vận, để kiếm tiền và đứng trên đôi chân mình.
Tôi hiểu chính sách, xu thế, và quan trọng nhất: tôi hiểu rõ giá trị của chính bản thân mình.
Tôi sẽ không bao giờ để bản thân bị trói chặt bởi một con chó như Cao Văn Bân nữa.
Lưu Hồng Ngọc lại không ngờ, trở ngại lớn nhất trên đường “lên chức vợ cả” của ta không phải người khác, mà chính là tôi.
Cô ta chưa từng nghĩ rằng tôi biết rõ nguồn gốc đứa trẻ trong bụng mình.
Bởi vì ta tin rằng mình đã giấu giếm rất kín đáo.
Nhưng ta đâu biết —
Lần ta gọi điện đường dài tới Bắc Kinh, người trực tổng đài lại là thân của tôi.
Kiếp trước, tôi biết chuyện này.
Tôi từng kể lại cho Cao Văn Bân – kẻ lúc đó khát khao có con trai đến phát cuồng.
Kết quả, Lưu Hồng Ngọc tức điên, lao đến chất vấn tôi, trượt chân ngã, sảy thai mà chết.
Cái thai chưa kịp xác minh, chân tướng không có bằng chứng rõ ràng,
ngược lại khiến Cao Văn Bân tin rằng tôi vu oan giá họa, là tôi đã chết và đứa con trong lòng hắn.
Nhưng đời này—
Tôi sẽ không gì cả.
Sự thật rồi sẽ có ngày tự phơi bày.
Tôi sẽ để đứa con kia sinh ra, trở thành bằng chứng sống không thể chối cãi.
Và để cho cái gã đàn ông coi thường con , thèm khát có con trai kia —
tự mình đội cái sừng to tổ bố lên đầu.
Cho hắn nếm trải cảm giác “cha thiên hạ”.
Cho hắn biết mùi đời bị “cắm sừng” suốt bao nhiêu năm!
Bạn thấy sao?