Trọng Sinh Đời 9X: [...] – Chương 1

Chương 1

1.

Tôi chết đúng vào ngày sinh nhật của chồng – Cao Văn Bân.

Hôm đó, tôi xách theo chiếc bánh kem sinh nhật mình đặt riêng cho ta, còn con thì ôm món quà nhỏ tự tay chọn để tặng bố.

Hai mẹ con vui vẻ đến khách sạn mà ta đã đặt trước.

Sinh con đã mười năm, đây là lần đầu tiên ta mở miệng muốn đón sinh nhật cùng mẹ con tôi.

Tôi và con đều vô cùng hạnh phúc, tim ngập tràn mong chờ.

Vậy mà ngay khi đang băng qua đường, một chiếc xe tải bất ngờ lao thẳng về phía chúng tôi.

Tôi vội vàng đẩy con ra, đã muộn.

Chiếc xe hung hãn tông thẳng vào hai mẹ con, hất bay chúng tôi lên không trung.

Rồi rồ ga bỏ chạy không một chút do dự.

Khi đưa vào phòng cấp cứu, tôi vẫn còn lờ mờ tỉnh táo.

Nhìn thấy chồng vội vã chạy tới, tôi cố gắng dùng chút hơi tàn cầu xin:

“Cứu… con …!”

Nhưng ta chỉ lạnh, gằn từng chữ như rít qua kẽ răng:

“Cô và con bé tôi mất đi con trai và người phụ nữ tôi , các người còn xứng sống à?”

Sau đó, ta cúi sát vào tai tôi, thì thầm bằng giọng thấp đầy căm hận:

“Mười năm rồi… Cuối cùng cũng có thể đòi lại món nợ máu này.”

“Các người chết Ngọc Ngọc và con trai tôi – đây chính là báo ứng!”

“Tôi vội vàng chạy đến đây, chỉ để chắc chắn tận mắt thấy chết.”

Nói xong, hắn quay sang bác sĩ, giả vờ đau lòng, rằng không đành lòng vợ con tiếp tục chịu khổ vì sốc điện cấp cứu.

Nước mắt hắn rơi lã chã, tay lại dứt khoát ký vào đơn từ chối cứu chữa, còn tuyên bố sẽ không chi trả bất kỳ chi phí nào.

Tôi và con … chỉ có thể chờ chết.

Sau cùng, chính tay hắn ôm tro cốt của hai mẹ con tôi, quỳ gối trước mộ của bạch nguyệt quang, miệng lẩm bẩm:

“Con trai, Ngọc Ngọc, đã trả thù cho hai người rồi.”

“Anh đã đưa hai kẻ có tội đến với các em.”

“Nếu linh hồn hai em có linh thiêng, hãy trừng họ đi.”

“Để kiếp này kiếp khác, họ vĩnh viễn phải chuộc tội cho hai người!”

Hắn vừa xong thì đem tro cốt của mẹ con tôi đổ hết xuống cái mương đen ngòm cạnh mộ.

Còn cả đạo sĩ đến pháp, nguyền rủa cho chúng tôi vĩnh viễn không siêu sinh.

Tài xế lái chiếc xe tai nạn hôm đó chính là người cùng quê với Cao Văn Bân.

Gã ta chỉ là “hoa mắt trong chốc lát”, không ngờ lại ra tai nạn thương tâm như .

Cao Văn Bân giả vờ nghĩa khí, tuyên bố mình không quen biết người đó, “người ai mà chẳng có lúc sai lầm, nên cho người ta cơ hội sửa chữa.”

Thế là hắn chủ ký vào đơn bãi nại, giúp tên tài xế tránh mọi truy cứu hình sự.

Chẳng bao lâu sau, Cao Văn Bân tổ chức hôn lễ lần nữa.

Cô dâu mới có đến tám phần giống hệt bạch nguyệt quang của hắn – Lưu Hồng Ngọc.

Trong đám cưới, hắn rơi nước mắt, nghẹn ngào cảm ơn vợ mới:

“Là em đã cứu rỗi … kéo ra khỏi nỗi đau mất vợ mất con.”

Khách khứa dưới khán đài ai nấy đều trước cái gọi là “chung ” của hắn.

Không ai biết rằng, cái “vợ” và “con” mà hắn vừa nhắc đến ấy—

hoàn toàn không phải người vợ hợp pháp và đứa con ruột của hắn.

2.

Lần nữa mở mắt, tờ lịch trước mặt tôi dừng lại ở ngày 1 tháng 10 năm 1990.

Tôi vừa sinh con mười ngày, vẫn còn đang ở cữ.

Con bé bú no, ngủ ngoan lành trong vòng tay.

Ti vi trong phòng đang phát bộ phim “Khao Khát”, Lưu Huệ Phương si Vương Hỗ Sinh đầy đắm đuối.

Từ nhà hàng xóm, chiếc radio cũ vang lên đúng lúc một câu hát đẫm cảm:

“Người em nhất là , sao em nỡ đau lòng…”

Lẽ ra hôm đó phải là một ngày nắng đẹp, yên bình như bao ngày khác.

Nhưng ngay trước mắt tôi, lại hiện lên một cặp đôi chướng mắt, khiến cảnh tượng trở nên cay đắng đến khó tin.

Chỉ một phút trước thôi—

Cao Văn Bân đã dắt theo Lưu Hồng Ngọc, xuất hiện giữa căn nhà này như muốn tan hết mọi yên ổn.

Gương mặt cả hai chẳng có chút áy náy, chỉ là kiểu kiêu ngạo thản nhiên, như thể đang hỏi tôi:

“Cô gì chúng tôi?”

Y hệt như trong trí nhớ, họ bắt đầu ép tôi ly hôn.

Hắn đứng giữa nhà, giọng lạnh lùng mà cay nghiệt:

“Tiền trong cái nhà này, chẳng góp một đồng.

Sinh ra một đứa con thì có ích gì? Không thể nối dõi tông đường, nên dắt nó biến đi!

Tốt nhất là rời khỏi đây tay trắng!”

Tôi sợ đến chết khiếp.

Tôi vốn là phát thanh viên ở đài phát thanh huyện – một công việc ổn định.

Nhưng vì nhà mẹ đẻ nghèo, không có chỗ dựa, nên tôi vô thức bám víu vào chồng.

Ngày trước, hắn từng thề thốt sẽ tôi cả đời, tôi tin.

Hắn bảo tôi nghỉ việc để toàn tâm lo cho gia đình, tôi cũng gật đầu.

Vậy mà giờ đây—

Hắn lại muốn đuổi tôi và con ra đường tay trắng.

Bọn họ có tiền có quyền.

Nếu không chia cho tôi lấy một xu, tôi chẳng có cửa nào chống lại

Nhưng tôi—không có việc , không có tài sản, con còn đang bú mẹ.

Ly hôn rồi, tôi biết phải sống ở đâu?

Lấy gì nuôi con?

Đây là những năm 1990, đâu phải thời đại phụ nữ có thể dễ dàng độc lập hay ly hôn rồi sống tốt như bây giờ.

Tôi khóc lóc cầu xin Cao Văn Bân đừng ly hôn.

Vừa khóc vừa với hắn rằng như thế là bất công với mẹ con tôi.

Tất cả những chuyện này—

Xảy ra chỉ cách đây đúng một phút.

Một phút trước khi tôi trọng sinh.

Một phút ấy vẫn có sáu mươi giây,

Nhưng tôi… đã không còn là tôi của ngày xưa nữa.

3.

Cao Văn Bân vẫn chưa chịu thôi, gương mặt đầy khinh ghét, giễu cợt tôi chẳng khác gì một con lợn rừng, đến gà hoang còn không bằng, mà còn mơ tưởng bám lấy cành cao để phượng hoàng.

“Mau cuốn xéo khỏi đây đi, dọn đường cho người mới vào chỗ!”

Lưu Hồng Ngọc đứng bên cạnh, xoa xoa cái bụng vẫn còn chưa nhô lên, giọng the thé chua ngoa vang bên tai tôi như tiếng xoáy vào đầu óc:

“Anh ấy không còn nữa, còn bám riết lấy ấy gì?”

“Không biết xấu hổ à?”

“Nhìn lại bộ dạng của đi, mà xứng với ấy sao?”

Tôi khẽ cong môi, hai kẻ trước mắt bằng ánh mắt bình thản sắc lạnh như dao, từng chữ thốt ra rành rọt và rõ ràng:

“Không xứng. Tôi và ta đúng là không xứng thật.”

“Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên mới xứng.”

“Gian phu dâm phụ mới là một cặp trời sinh.”

“Nên hai người đúng là rất xứng đôi đấy.”

“Xứng đến từng milimet!”

Cao Văn Bân đứng sững người tại chỗ, không ngờ tôi dám .

Hắn mất vài giây mới hoàn hồn lại, mặt đỏ phừng phừng vì giận, gầm lên:

“Cô dám tôi như thế?! Cô không muốn sống nữa đúng không?!”

Nếu là trước đây, tôi phụ thuộc vào hắn mà sống, có đánh chết cũng chẳng dám mở miệng phản bác.

Nhưng bây giờ…

Tôi đã trọng sinh.

Hơn thế nữa, là trọng sinh mang theo oán hận của chính tôi và con tôi.

Hiện tại tôi hận đến mức muốn bóp nát cái túi noãn hoàng mà mẹ hắn sinh ra hắn!

Tôi thản nhiên đáp lại, từng lời từng chữ như tát thẳng vào mặt hắn:

“Loại người không biết liêm sỉ như còn sống nhăn răng đấy.”

“Loại chưa cưới đã vụng trộm như ta còn vênh váo lắm.”

“Thế thì tại sao tôi lại không sống?”

Lưu Hồng Ngọc lập tức gào lên the thé:

“Cô ai không biết xấu hổ? Ai ăn vụng?!”

“Chính mới là đồ trơ trẽn! Bám lấy một người đàn ông không còn nữa, mới là không biết xấu hổ!”

“Chúng tôi nhau quang minh chính đại!”

Tôi mỉm , mắt vẫn thẳng ta, giọng nhẹ nhàng đủ để mỗi câu như đâm vào mặt đối phương:

“Tôi có tên, có chỉ mặt ai đâu? Cô nhảy dựng lên gì?”

“Ai tự nhận vào người thì người đó rõ mình là kẻ không biết xấu hổ thôi.”

“Cô mà cũng dám từ ‘quang minh chính đại’ trước mặt tôi à?”

“Được thôi, tôi cho hai người ‘quang minh chính đại’ một lần!”

Nghe tôi , hai người kia khẩy như thể tôi chỉ đang cố vùng vẫy vô ích.

Bởi vì họ quá chắc chắn có thể ép tôi vào đường cùng.

Tôi lập tức gân cổ hét to ra ngoài cửa sổ:

“Này! Chồng tôi – Cao Văn Bân – quang minh chính đại một tên là Lưu Hồng Ngọc đây này!

Mọi người mau ra mà xem!!”

Thật phải cảm ơn Lưu Hồng Ngọc mới đúng.

Đáng ra tôi đang ở cữ, phòng phải đóng kín cửa, tránh gió.

Vậy mà ta cố ý mở toang cửa sổ, cứ như thể giúp tôi tạo hiệu ứng sân khấu.

Chúng tôi đang sống ở khu tập thể cơ quan bố Cao Văn Bân.

Một tiếng hét ấy vang lên, chẳng ai bước ra,

tất cả đài radio trong mấy nhà lân cận đều đồng loạt im bặt.

Cửa sổ các nhà rào rào mở tung, ánh mắt người người đổ về phía căn phòng này.

Tôi quay lại, toe toét, nhẹ nhàng hỏi:

“Thế này tính là thừa nhận công khai quang minh chính đại chưa?”

Mặt Cao Văn Bân lập tức đỏ bừng như máu, nghiến răng ken két:

“Lý Ân Ân, trò như , chỉ khiến tôi càng chán ghét hơn!

Cuộc hôn nhân này nhất định phải chấm dứt! Dù có bám theo, tôi cũng sẽ không quay đầu lại!”

Tôi nhếch mép:

“Bám theo ? Anh tưởng tôi thích cái mặt bự chảng đó à?”

“Hay tôi bị nghiện cái bụng bia của ?”

“Hay là… tôi mê mẩn cái giá đỗ ba giây của ?!”

Cao Văn Bân hoàn toàn sững người. Hắn không ngờ tôi dám thẳng đến .

Mặt hắn tái xanh, giơ tay lên định đánh.

Bạo lực gia đình à? Tốt quá rồi. Tôi còn đang thiếu lý do để xả giận đây!

Chỉ là…

Kẻ ác thì sợ người liều,

mà tôi bây giờ — đã không còn gì để mất nữa.

Ngay khi hắn mới sấn tới một bước, tôi đã dồn hết sức,

đá thẳng một cú vào giữa bụng hắn!

Cú này—đủ lực, đúng chỗ, và cực kỳ dứt khoát.

Cú đá đó khiến Cao Văn Bân ngã ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển, một lúc lâu không đứng dậy nổi.

Lưu Hồng Ngọc loạng choạng muốn đỡ hắn, vì đang mang thai không dám dùng sức, loay hoay mãi mà chẳng nâng nổi hắn lên.

Hai người họ tưởng là xong?

Nằm mơ!

Tôi liền quay ra cửa sổ, hét thật to:

“Mau đến mà xem! Con trai của Cục trưởng Cao đánh vợ đấy!!!”

Hai kẻ kia lập tức đơ người tại chỗ.

Họ chưa bao giờ nghĩ tôi lại dám chơi liều đến .

Tôi trước kia là kiểu người sĩ diện chết đi , dù răng rụng cũng chỉ biết ngậm máu nuốt ngược vào trong.

Nhưng hôm nay —

tôi đã không còn là tôi của ngày hôm qua nữa.

Thấy tôi dở thói “chơi bẩn” như , cả hai bối rối đến mức luống cuống tay chân, vội vàng chạy đi đóng kín hết cửa sổ, chốt cửa lại.

Tôi đứng đó, ngửa đầu rõ to:

“Ấy đừng mà, đừng đóng cửa!”

“Cửa mà đóng lại, hai người có vẻ không còn ‘quang minh chính đại’ nữa nhỉ?”

“Tấm biển trong Tử Cấm Thành mấy trăm năm trước chắc đã viết sẵn cho hai người rồi đấy!”

“Mau treo lại đi, không cần ngại!”

Mặt Cao Văn Bân vốn đã đen, nay giận đến mức tím cả lên, đen sì sì như mặt lừa mà còn loáng thoáng ánh tím tái — đúng là khó coi muốn chết.

Hắn siết chặt nắm tay, giọng khàn đặc, rít qua kẽ răng:

“Lý Ân Ân, rốt cuộc muốn gì?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...