Trọng sinh trở lại, tôi quyết định điền tên em vào đơn đăng ký kết hôn.
Lần này, tôi thành toàn cho Lục Hạo Hiên.
Kiếp này, tôi đi trước ta một bước, để em mặc váy cưới, để em đeo nhẫn đính hôn.
Tôi tự tay tạo nên từng cuộc gặp gỡ của ta và em .
Anh ta đưa em lên Bắc Kinh, tôi lập tức xuống phía Nam học đại học Thâm Đại.
Chỉ vì kiếp trước, dù đã ngoài năm mươi, ta và con trai vẫn quỳ xuống cầu xin tôi ly hôn.
Thành toàn cho mối cuối cùng của ta và em .
Trọng sinh một đời, tôi chỉ muốn sải cánh bay cao, không vướng bận .
1.
“Điền xong thì đưa tôi.”
Lục Hạo Hiên mất kiên nhẫn, gõ gõ lên bàn.
Tôi chằm chằm vào đơn đăng ký kết hôn, ngón tay khẽ miết lên mép giấy thô ráp, suy nghĩ trôi dạt.
Kiếp trước, tôi từng nâng niu tờ giấy này như thánh chỉ, trịnh trọng viết tên mình vào đó, rồi hớn hở kéo Lục Hạo Hiên đi mua kẹo cưới.
Kết quả lại bị ta mắng té tát, chỉ vì đang vội về nấu nước đường đỏ cho Hứa Huệ trong kỳ kinh nguyệt.
Tôi hời hợt đáp: “Biết rồi, biết rồi.”
Ngước mắt liếc sắc mặt sốt ruột của ta, cùng bàn tay không ngừng đồng hồ.
Hôm nay ta mặc sơ mi trắng, xắn tay áo đến khuỷu, để lộ cánh tay rắn rỏi.
Tôi nhớ rõ, Hứa Huệ thích nhất dáng vẻ này của ta, rằng trông như rất sạch sẽ, điển trai.
“Anh bận thì cứ đi trước đi.” 1 ngay lam co than
Tôi cố đè nén chua xót trong lòng, giả vờ thoải mái. “Tôi điền xong sẽ tự nộp.”
Quả nhiên ta thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu cũng dịu đi vài phần.
“Cô yên tâm, đã kết hôn rồi, tôi sẽ có trách nhiệm với .”
“Nhưng sau này đừng ghen với Huệ Huệ nữa. Để người khác biết, sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của ấy.”
Tôi im lặng. Kiếp trước, tôi đã giải thích vô số lần.
Nhưng trong mắt ta, tôi chỉ là một người chị ích kỷ, hẹp hòi, không chịu nổi em hiền lành yếu đuối của mình.
Anh ta không gì thêm, vội vã xoay người rời đi.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh nhịp tim hỗn loạn. Nhưng trong đầu, những ký ức kiếp trước cứ ùa về.
Đêm tân hôn, ta lấy cớ chăm sóc em bệnh mà không về nhà cả đêm.
Đi theo quân đội, ta cũng chỉ dẫn theo Hứa Huệ, rằng ta chưa từng đến Bắc Kinh.
Ngay cả ngày con trai tôi chào đời, ta cũng không có mặt, chỉ lo an ủi Hứa Huệ vừa ly hôn.
Đến khi tôi sắp chết, con trai vẫn khẩn thiết nài nỉ bên tai:
“Mẹ, mẹ ly hôn với bố đi, mẹ không bằng dì đâu.”
“Bố đã uất ức sống với mẹ bao năm rồi, mẹ hãy buông tay đi.”
Tôi nằm trên giường bệnh, người chồng lạnh lùng đứng bên cạnh, ta không một lời.
Chính sự im lặng chết chóc đó đã ngầm thừa nhận suy nghĩ trong lòng ta.
Tôi cắn chặt môi đến bật máu, rồi mới chậm rãi buông ra.
Không, kiếp này, tôi sẽ không lặp lại sai lầm nữa.
Tôi cầm bút, chậm rãi viết hai chữ vào ô đăng ký:
Hứa Huệ.
Lục Hạo Hiên, nếu ta đến thế, thì như mong muốn.
Tôi đưa đơn đăng ký đã điền xong cho nhân viên, cầm giấy chứng nhận kết hôn rồi xoay người rời khỏi cục dân chính.
Tôi không đau lòng, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ.
2.
Kiếp trước, sau khi cha mẹ qua đời vì nhiệm vụ, tôi và Hứa Huệ nhà họ Lục nhận nuôi.
Hứa Huệ khéo ăn khéo , nhanh nhẹn, khiến cha mẹ nuôi còn quý ta hơn cả con ruột.
Mẹ nuôi thậm chí đã sớm có ý định gả ta cho Lục Hạo Hiên.
Nhưng chỉ cần một câu: “Em không muốn tranh giành với chị .”
Lục Hạo Hiên liền cam tâm nguyện cưới tôi.
Thực ra, ta chỉ muốn giữ ta lại, vì lúc đó ta mới chỉ là một trung đoàn trưởng, ta muốn chờ một người tốt hơn.
Tôi đến trường một chuyến, hỏi kỹ về những thứ cần chuẩn bị khi nhập học, cả chi phí sinh hoạt, rồi mới yên tâm quay về.
Vừa bước vào khu nhà dành cho gia đình quân nhân của Lục Hạo Hiên, tôi đã nghe thấy giọng nũng nịu của Hứa Huệ:
“Anh Hạo Hiên, chạy về ở bên em mà không ở bên chị, chị có giận không đó?”
“Khi nào ở bên ấy cũng .”
“Nhưng mỗi lần em đến kỳ đều đau, không yên tâm để em ở nhà một mình.”
Hứa Huệ vui vẻ, rồi lại giả bộ buồn bã:
“Anh Hạo Hiên, sau khi kết hôn với chị, vẫn sẽ tốt với em chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Giọng Lục Hạo Hiên kiên định. “Không tốt với em thì tốt với ai?”
“Nếu chị em đối xử không tốt với em, sẽ ly hôn với ấy!”
Tôi siết chặt nắm , cố nén chua xót trong lòng.
Hóa ra, dù có sống lại một đời, khi nghe thấy chính người chồng của mình thốt ra những lời bạc bẽo này, tôi vẫn thấy đau lòng.
Tôi điều chỉnh cảm , tỏ vẻ thản nhiên bước vào nhà.
3.
Lục Hạo Hiên từ phòng của Hứa Huệ bước ra, trên mặt có chút ngượng ngùng.
“Anh… chỉ thấy Huệ Huệ không khỏe nên vào xem một chút.”
Tôi thản nhiên “ừ” một tiếng, xoay người định về phòng.
Kiếp trước, tôi đã cãi nhau vô số lần vì sự mập mờ quá đáng của họ.
Kiếp này, tôi không muốn lãng phí thời gian và sức lực nữa.
Anh ta gọi tôi lại:
“Hứa Nhiễm, hay là chúng ta mua ít kẹo cưới tặng các chị em trong khu nhà đi?”
Tôi kinh ngạc ta một cái, rồi lập tức hiểu ra—chắc là muốn bù đắp vì thấy tôi không hề ầm ĩ hay loạn.
“Không cần, mấy thứ hình thức đó gì cho mệt.”
Anh ta sững lại một chút, có lẽ không thể tin nổi tôi lại từ chối đề nghị này.
“Chị giận Hạo Hiên vì ấy chăm sóc em à?”
Hứa Huệ bước ra từ phòng, vẻ mặt tủi thân đầy vô tội.
Trên người ta đang mặc bộ Lenin suit mà tôi đã mua riêng để chụp ảnh cưới.
Đó là bộ đồ mà kiếp trước tôi đã chắt chiu suốt nửa năm mới mua , đến một lần cũng chưa dám mặc.
Thấy ánh mắt tôi dừng trên người mình, Hứa Huệ hoảng hốt giải thích:
“Hôm nay em thấy bộ này trên đầu giường của chị đẹp quá, em chỉ muốn thử một chút, quên chưa cởi ra…”
Cô ta cúi đầu, xoắn xoắn ngón tay, trông như một đứa trẻ phạm lỗi.
Lục Hạo Hiên theo phản xạ lên tiếng: “Hứa Nhiễm, em đừng…”
Tôi cắt ngang ta, giọng điệu bình tĩnh:
“Em mặc đẹp lắm, tặng em đó. Dù sao chị cũng chưa mặc bao giờ.”
Tôi ngửi thấy mùi máu và mồ hôi thoang thoảng trên bộ đồ ấy, nhớ đến cảnh nửa đêm khóc lóc chạy về nhà trong kiếp trước.
Nghĩ lại, chỉ cảm thấy buồn nôn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của họ, tôi quay về phòng, khóa trái cửa.
4.
Tôi lấy túi hồ sơ ra, bên trong là giấy báo trúng tuyển của tôi—Đại học Thâm Thành.
Kiếp trước, tôi rất thích miền Nam, nhất là ngành tài chính mà tôi luôn ao ước.
Nhưng vì Lục Hạo Hiên, tôi đã từ bỏ việc học, cam tâm ở nhà dâu hiền vợ thảo.
Kiếp này may mà vẫn còn kịp, tôi chỉ muốn sống vì chính mình.
Tôi mở lịch ra—còn 10 ngày nữa là có thể rời khỏi nơi này.
Thời gian gấp gáp, tôi phải tranh thủ chuẩn bị.
Tiếng gõ cửa vang lên bất ngờ, tôi khó chịu đứng dậy mở cửa.
Lục Hạo Hiên bưng một bát mì, giọng dịu dàng:
“Em đói không? Anh nấu cho em một bát mì.”
Tôi khẽ sững người. 1 ngày cổ thần
Kiếp trước, ta không lạnh nhạt với tôi thì cũng là mắng mỏ nặng lời.
Một Lục Hạo Hiên dịu dàng như thế này, đã lâu lắm rồi tôi không còn thấy nữa.
“Tôi ăn ngoài rồi, không cần đâu.”
“Làm gì có chuyện đó?”
“Chẳng phải trước giờ em luôn tiết kiệm, không nỡ tiêu tiền sao?”
Lời của ta như một mũi dao đâm thẳng vào lòng tôi.
Trước đây, đúng là tôi không nỡ tiêu tiền, chắt chiu từng đồng, dành phần lớn số tiền đi thêm để mua đồ cho ta.
Nhưng bây giờ tôi sắp đi học đại học, còn rất nhiều thứ cần chi tiêu, từng đồng đều phải tính toán kỹ lưỡng.
Tôi ngước mắt ta, giọng điệu bình tĩnh:
“Tôi nhớ mấy ngày trước, tôi đưa 50 tệ để mua đồ cưới.”
“Hình như chưa mua, trả lại tôi đi.”
Anh ta thoáng sững người, sau đó ngập ngừng giải thích:
“Số tiền đó… tôi mua giày da nhỏ cho Huệ Huệ rồi.”
Tôi nhếch môi, chẳng có gì mới cả, vẫn là như .
“Vậy không có chuyện gì nữa thì tôi đóng cửa đi ngủ đây.”
“Mai tôi sẽ đưa em tiền.”
Anh ta có vẻ bực bội, “Chúng ta là vợ chồng, em có cần tính toán đến không?”
Tôi không nhịn mà lạnh:
“Vậy dùng tiền tôi vất vả tích góp để mua đồ cho người khác, tôi không quyền tính toán sao?”
Anh ta biết mình sai vẫn cố chấp lẩm bẩm một câu: “Không thể lý lẽ .”
Tôi lười đôi co thêm, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại.
Bạn thấy sao?