Tôi ngồi xuống ghế sofa, mở điện thoại lên, bật ứng dụng theo dõi camera và bắt đầu quan sát những gì đang diễn ra trong căn nhà kia.
Sau khi trọng sinh, việc đầu tiên tôi là lắp camera trong phòng khách và phòng việc, chỉ là chưa cho Cố Minh biết.
Mấy đứa trẻ đó cũng chắc chắn không thể ngờ tới.
Nhìn qua màn hình, thấy mấy đứa trẻ đang ngoan ngoãn bài tập, còn Cố Minh thì ngồi bên cạnh, dịu dàng như một người thầy mẫu mực — lòng tôi chỉ thấy lạnh lẽo và buồn bã.
Khung cảnh thế này, tôi chưa từng thấy xảy ra với chính con ruột của mình.
“Các em cứ bài nhé, thầy đi chuẩn bị chút đồ ăn.”
Thấy đến giờ ăn, Cố Minh đứng dậy bước vào bếp.
Mười năm kết hôn, chưa một lần tôi ăn bữa cơm nào do Cố Minh nấu.
Thì ra ta đâu phải không biết nấu, chỉ là không muốn nấu cho tôi.
Ngay khi Cố Minh vừa rời khỏi phòng, bọn trẻ lập tức thì thầm to nhỏ:
“Thầy Cố đúng là người tốt thật đấy.”
“Nhưng vợ thầy dữ quá…”
“Triệu Tình Tình, vợ thầy thật sự từng bắt nạt cậu sao?”
“Chắc chắn rồi! Cậu ấy mà thấy bà ta là không dám hé môi luôn.”
“Sao bà ấy lại dữ thế nhỉ?”
“Nghe mà sợ đó. Mà tụi mình còn phải học thêm ở nhà thầy hai tuần nữa, lỡ gặp bà ấy thì biết sao?”
Ba đứa trẻ bắt đầu xì xào bàn tán, chỉ trừ mỗi Triệu Tình Tình im lặng.
Đợi đúng lúc không khí bắt đầu sôi lên, ta mới nhẹ nhàng xen vào:
“Có thể là vì trước kia mình từng muốn thầy Cố ba mình… Thầy lúc nào cũng dịu dàng với tụi mình, mình chỉ lỡ ra điều đó thì đã bị ấy mắng rồi. Chắc là lỗi của mình nên ấy ghét mình cũng phải…”
“Nhưng trong lớp cũng nhiều thích thầy Cố lắm mà, mình cũng rất thích. Không biết có phải ấy cũng ghét luôn mình không?” — một bé khác lí nhí.
“Ừ ha, nãy giờ vợ thầy còn chẳng thèm chuyện với tụi mình, chắc chắn là ghét rồi.”
“Trời ơi, bà ấy dám bắt nạt Tình Tình ngay trước mặt thầy Cố, lỡ lúc thầy không để ý mà bà ta đánh tụi mình thì sao?”
Bất ngờ, Triệu Tình Tình nhỏ:
“Hay là tụi mình nghĩ cách sao để ấy đừng quay về nữa?”
“Dù sao thì ấy cũng sẽ đánh mắng tụi mình mà. Hay là… để mình ấy đánh mình trước, như thầy Cố chắc chắn sẽ không cho ấy ở gần tụi mình nữa.”
Ba đứa nhỏ nghe đến đây thì bắt đầu lộ vẻ do dự:
“Làm … có không? Như thế có phải là dối không?”
“Chẳng lẽ cậu muốn bị đánh à? Chúng ta chỉ cần không để người khác trừng ấy là rồi mà.”
Nghe đến đây, tôi chỉ khẽ lạnh.
Thật khó tin — chỉ với mấy đứa trẻ và một kế hoạch non nớt thế này, kiếp trước đã đủ khiến tôi bị cả xã hội chửi rủa, chết thảm nơi đầu đường xó chợ.
Xem hết toàn bộ âm mưu của tụi nó, tôi tắt phần mềm giám sát, đứng dậy bắt đầu nấu cơm với đống nguyên liệu vừa mua.
Nhìn con đang ngồi trong phòng học chăm chỉ bài tập, nỗi bức trong lòng tôi cũng vơi đi phần nào.
Thoắt cái đã đến ngày thứ hai mấy đứa trẻ đến nhà học phụ đạo.
Sáng sớm, tôi đưa Tĩnh Tĩnh đến căn hộ trước để con bé tự bài, rồi quay trở về nhà chính.
Cố Minh thấy tôi có mặt thì chẳng biểu hiện gì, cứ thế dẫn lũ trẻ vào nhà.
Ba đứa trẻ phía sau rõ ràng đã bị Triệu Tình Tình tẩy não thành công, thấy tôi là cúi gằm mặt, không một lời.
Xem ra hình tượng “người xấu” trong lòng tụi nó đã ăn sâu bén rễ rồi.
Tôi cũng chẳng gì với chúng.
Quay người đi vào bếp, rửa một đĩa hoa quả rồi ngồi xuống bàn ăn, thong thả thưởng thức.
Cố Minh thì ngồi với lũ trẻ ở sofa phòng khách, giảng lại những câu sai trong bài tập hôm trước.
Bất chợt điện thoại ta reo lên.
Anh liếc màn hình rồi vội vàng đứng dậy, chạy vào thư phòng chuyện gì đó.
Sau khi ra ngoài, sang Triệu Tình Tình một cái rồi quay sang tôi với vẻ mặt đầy sốt ruột:
“Tô Ngọc, em trông mấy đứa giúp một lát. Anh có việc gấp phải ra ngoài một chút.”
“Ừ.” Tôi chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt đáp lại một tiếng.
Bởi vì tôi biết rất rõ — cuộc gọi đó là ai gọi đến.
Bạn thấy sao?