6
Hôm đó, Lục Hành không trả lời tôi.
Hắn chỉ trừng mắt tôi một cái đầy hằn học, rồi quay người đi dỗ đàn con đang réo gọi của hắn.
Lần này, Nhâm Trăn Trăn sinh ngay tại biệt thự nhà họ Lục, báo chí không hề hay biết, mà an ninh biệt thự thì nghiêm ngặt đến mức chẳng phóng viên nào lọt vào nổi.
Nhưng… có tôi mà.
Tất cả ảnh chụp đều là hàng tươi mới, rõ nét, cận cảnh.
Sau lần sinh nở này, Nhâm Trăn Trăn bị chấn nặng, không còn giống lần trước nổi điên vì con mình phải gọi Lục Hành là “ trai”. Giờ thì ta chỉ ngơ ngác, khiếp đảm chằm chằm cái bụng mình.
Đêm nào cũng , cả biệt thự đều bị tiếng hét thất thanh của ta đánh thức.
Trong ánh đèn sáng choang, Nhâm Trăn Trăn ôm đầu, hai tay siết chặt mái tóc đang rụng từng mảng, mắt dán chặt vào bụng mình:
“A Hành, em lại sắp sinh nữa rồi! Hu hu hu, quái vật! Là quái vật!!”
“A Hành! A Hành! Cứu em với!!”
Lục Hành dạo này vì đàn con mà bù đầu bù cổ, buổi tối vẫn cố tỏ ra dịu dàng dỗ dành Nhâm Trăn Trăn:
“Ngoan, bảo bối, mấy lần trước chỉ là tai nạn thôi. Anh đã mời chuyên gia rồi, chờ bọn họ đến là ổn cả thôi.”
“Không ! Anh muốn em trò đến thế à?!”
Nhâm Trăn Trăn nổi điên, vớ lấy gối đập vào người hắn: “Không cho gọi chuyên gia! Về sau không đụng vào em nữa!”
Lục Hành bất đắc dĩ gật đầu:
“Được rồi.”
Ngày lại ngày trôi qua, tóc Nhâm Trăn Trăn càng rụng dữ dội, tinh thần ta thì lại… tốt dần lên.
Ngược lại, Lục Hành thì trong trạng mệt rã rời do liên tục thức đêm, lo con, lo vợ, lo công ty. Cuối cùng trong một cuộc họp quan trọng, hắn đã mắc sai lầm nghiêm trọng.
Hắn quyết định mở họp báo xin lỗi người tiêu dùng, tiện thể giới thiệu sản phẩm mới của công ty.
Nhưng hắn thật sự quá kiệt sức. Ngay tại buổi họp, vừa gật gù một cái thì tỉnh dậy đã thấy… trên màn hình lớn phía sau là nguyên một bộ sưu tập ảnh của mười bốn đứa con trai ruột.
Còn có cả video thân mật phạm thượng của hắn.
Trong ánh nến mờ mờ nơi linh đường, Nhâm Trăn Trăn và Lục Hành… đang cuồng nhiệt hôn nhau ngay trước quan tài của lão Lục tổng.
Nắp quan tài kẽo kẹt rung lên bần bật như muốn đội nắp bật dậy.
Giọng của Lục Hành trong video tràn đầy thành kính với bậc trưởng bối:
“Mẹ nhỏ, em thấy thoải mái không?”
“Thật ra bảy năm trước đã muốn rồi. Em biết không, bảy năm qua, dù có tìm tới hai ngàn năm trăm năm mươi lăm người phụ nữ… thì cũng chỉ vì họ đều là hình bóng của em.”
“Trăn Trăn, em. Hãy sinh con cho đi.”
“Đến lúc đó, con chó trung thành Lâm Tịch sẽ là tấm khiên chắn cho chúng ta.”
Con chó trung thành chính hiệu là tôi thì… rùng mình, ôm mặt bật khóc như mưa.
Cảm ơn các chị diễn viên truyền hình dạy tôi kỹ năng khóc giả, đúng là có đất dụng võ. Tôi gào đến thê lương thảm thiết, vang vọng cả khán phòng.
Lục Hành nhốn nháo lên:
“Tắt đi! Nhanh rút điện! NGẮT HẾT ĐI!”
“Không chụp! Ai cũng không chụp!!”
Nhưng mà — tiếng máy ảnh vẫn nổ giòn giã, hắn căn bản là không ngăn nổi!
【Biến cố nhà giàu: Cảnh nóng ngay trong linh đường!】
【Sốc! Con trai thay cha “phụng dưỡng” mẹ nhỏ, sinh liền mười bốn đứa!】
【Nhà họ Lục: Hậu duệ phong phú, không lo tuyệt hậu!】
Trong một loạt tin chúc mừng Lục Hành và Nhâm Trăn Trăn mùa sinh nở, có một tiêu đề sáng rực rỡ nổi bật nhất:
【Vua đội nón xanh vĩ đại nhất lịch sử — Lâm Tịch】
Tôi khóc càng to hơn.
Sáng hôm sau, quả nhiên tấm hình đau khổ “đầy nghệ thuật” của tôi chiếm luôn trang bìa.
Không uổng công tôi bỏ mấy trăm triệu đám phóng viên đó!
Cổ phiếu nhà họ Lục rớt không phanh, Lục Hành chôn đầu trong công ty, mắt thâm như gấu trúc.
Chiến dịch quan hệ công chúng hắn vội vàng phát chẳng mấy hiệu quả.
Hắn lo đến bạc cả đầu, về nhà lại phải đối mặt với Nhâm Trăn Trăn và mười bốn đứa con, trông già đi chục tuổi chỉ trong vài ngày.
Không còn cách nào khác, cuối cùng… hắn phải tìm đến tôi.
Hắn muốn tôi tuyên bố với truyền thông rằng cuộc hôn nhân giữa chúng tôi chỉ là giả.
Hắn định xây dựng hình tượng “nam chính si ”, coi như cách tốt nhất để giảm thiểu tổn thất — dù sao, thiên hạ vẫn luôn dễ mềm lòng với người chung .
Tôi chằm chằm vào tờ đơn ly hôn trên tay hắn, lập tức diễn nhập vai:
“Chồng ơi! Em không thể sống thiếu !”
“Cho em một cơ hội nữa thôi, em bằng lòng hầu hạ và Trăn Trăn! Hai người trên giường, em sẽ chui xuống gầm giường! Lúc hai người mệt quá, em còn có thể đẩy phụ giúp một tay!”
“Xin đấy, chồng ơi~~!”
Lục Hành vò đầu bứt tóc, phiền đến cực điểm, ném cho tôi tờ chi phiếu 300 triệu.
“Đủ chưa?!”
Tôi ôm lấy chân hắn, nước mắt nước mũi ròng ròng:
“Chồng ơi, em bằng lòng coi mấy đứa con của với Trăn Trăn như con ruột của mình! Em không thể sống thiếu mà!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, lại vung ra một tờ 200 triệu nữa.
Tôi lập tức dừng khóc, nhận chi phiếu, đứng nghiêm chỉnh:
“Vâng, Lục tổng.”
7
Tôi phối hợp với Lục Hành tổ chức một buổi họp báo, công khai tuyên bố giữa chúng tôi không hề có quan hệ hôn nhân thực tế. Hắn bảo tôi gì, tôi liền y chang.
Nhưng chỉ cần tôi nghẹn giọng một chút, lỡ lời một tí, hoặc ngơ ngẩn cổ áo vest của hắn, thì người ta lập tức tưởng tượng ra cả một vở bi kịch .
Kết quả là… hiệu quả của buổi họp báo chẳng khác gì hắt nước vào lửa — không ăn thua.
Cổ phiếu nhà họ Lục vẫn lao dốc.
Lục Hành bắt đầu không muốn ly hôn nữa, thậm chí còn định đòi lại năm trăm triệu từ tay tôi.
Cười chết mất! Tiền đã vào tay tôi rồi mà hắn còn mơ lấy lại?
Tôi lập tức tung tăng chạy đến trước mặt Nhâm Trăn Trăn xoay hai vòng, đắc ý đến lạ.
Cơn bão bên ngoài chẳng ảnh hưởng gì đến ta. Giờ quan hệ giữa ta và Lục Hành đã công khai, tâm trạng vô cùng phấn khởi. Còn đội tóc giả, trang điểm cực kỳ cầu kỳ.
“Tôi nghe này, sinh con cho A Hành thì sao? Người vợ vẫn là tôi nhé.”
“A Hành đến cầu xin tôi đừng ly hôn đấy. Tôi ấy thế cơ mà, tất nhiên là tôi đồng ý rồi~ Mẹ kế à, sau này nhớ chăm sóc tôi nha!”
“Cô ấy ? Ừ, nếu thì sao không cưới đi?”
“Xem ra sau này phải chôn cùng lão Lục tổng thật rồi đấy… mẹ kế nhỏ.”
Nhâm Trăn Trăn trừng mắt tôi như muốn ăn tươi nuốt sống:
“Lâm Tịch, chờ đó cho tôi!”
Nói xong, ta lồng lộn chạy thẳng đến công ty Lục Hành, chui vào văn phòng hắn.
Không biết hai người gì với nhau, chỉ biết đúng giờ là Lục Hành dắt tôi ra… thủ tục ly hôn.
Tôi cầm trong tay giấy ly hôn, năm trăm năm mươi triệu, cộng thêm toàn bộ của hồi môn, chân thành chúc phúc hắn:
“Chúc Lục tổng và Trăn Trăn sinh quý tử đầy nhà, con đàn cháu đống nha!”
Lục Hành mặt đen như đáy nồi, chỉ tay vào tôi nửa ngày, cuối cùng… chẳng nên lời.
Sau khi ly hôn với tôi, hắn và Nhâm Trăn Trăn liền cao giọng khoe khoang, công khai đi đăng ký kết hôn.
Hắn còn truyền thông đến đưa tin rình rang.
Chỉ tiếc — vừa lãnh giấy kết hôn xong, Nhâm Trăn Trăn lăn đùng ra ngất.
Lục Hành hoảng hốt bế ta vào viện, truyền thông cũng bám sát theo sau.
Kết quả kiểm tra: tin vui kép — Trăn Trăn lại mang thai!
Nghe Lục Hành lúc đó mặt trắng bệch, miệng lắp bắp:
“Không thể nào… rõ ràng tôi đã biện pháp rồi mà…”
Nhưng… sự thật vẫn là sự thật.
Phóng viên chen chúc dí micro vào tận mặt hắn:
“Ngài từng tuyên bố Nhâm là đích thực, bất chấp định kiến mà ở bên ấy. Vậy sao bây giờ nghe tin ‘ đích thực’ mang thai mà trông ngài… không vui cho lắm?”
“Điều này có phải chứng minh rằng của ngài là giả?”
“Có phải ngài cũng chẳng Nhâm đến thế?”
Hình tượng si của Lục Hành vừa mới vớt lại tí xíu, giờ sao dám thừa nhận không Trăn Trăn?
Hắn đành nghiến răng nhịn nhục, từ bỏ luôn ý định bắt ta thai.
Nghĩ bụng: Không phải chỉ là vài đứa trẻ sao? Nhà họ Lục giàu thế này, nuôi nổi.
Không thì đợi truyền thông lơ là rồi lén lút xử lý sau.
Nhưng mà — truyền thông cắm chốt trực đến nỗi không có kẽ hở.
Cuối cùng, Nhâm Trăn Trăn lại sinh.
Đám trẻ từ phòng sinh lại một lần nữa bế ra từng đứa một.
Lần này là tám đứa.
Tiếng khóc vang vọng khiến biệt thự nhà họ Lục rung rinh.
Toàn bộ phóng viên phấn khích như phát sốt. Đây đúng là chuyện chưa từng có!
Sáng hôm sau, tiêu đề “Nhâm Trăn Trăn sinh thêm tám con” lại phủ kín các trang nhất.
Nhưng lần này, sự việc ầm ĩ đến mức không còn kiểm soát . Từ lúc mang thai đến lúc sinh, mọi diễn biến đều diễn ra ngay trước ống kính truyền thông.
Chẳng bao lâu sau, nhà nước vào cuộc.
Họ mở cuộc điều tra Lục Hành và nhanh chóng phát hiện ra hắn liên lạc trái phép với viện nghiên cứu nước A, còn dính dáng đến vụ bắt cóc tôi.
Thế là cả ba — tôi, Lục Hành và Nhâm Trăn Trăn — đều bị mời đi uống trà.
Bạn thấy sao?