Tôi chết bất ngờ vì khó sinh, khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã trọng sinh đến 15 năm sau.
Nhưng ngay ngày đầu tiên trở về, tôi đã phát hiện ra con quý mà tôi dùng cả mạng sống để đổi lấy, lại đang bị “bạch nguyệt quang” và con của ta bắt nạt.
Còn chồng tôi thì đã hóa thân thành “Phật tử giới thượng lưu”, ngày ngày nhang khói mịt mù, không màng thế sự.
Thế là tôi túm lấy tóc ta, tát liền ba cái, lạnh lùng : “Đây là cách tưởng niệm tôi sao?”
1
Tôi khó nhọc mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng bên cạnh ngôi trường cấp ba năm xưa.
Trên con đường gần đó lác đác vài người qua lại, thỉnh thoảng có người thấy tôi đứng đờ đẫn thì đều lộ vẻ nghi hoặc.
Mười phút sau, tôi ngẩng đầu trời, buộc phải đối mặt với một sự thật:
Tôi không chỉ trọng sinh, mà còn xuyên đến tận 15 năm sau.
Nghĩ ngợi một hồi, tôi liền hỏi mượn điện thoại của người qua đường, gọi cho chồng tôi trước khi mất – Kỷ Phong.
Chuông vừa đổ vài hồi, cuộc gọi kết nối.
“Xin chào, có chuyện gì sao?”
Giọng nam quen thuộc vang lên từ đầu bên kia, vẫn hay nghe như trước, chỉ có điều giờ đây trầm hơn, quyến rũ hơn và chững chạc hơn.
Mũi tôi cay xè, không kiềm , giọng cũng nghèn nghẹn:
“Kỷ Phong, em là Mạnh Tú An đây, em biết chuyện này khó tin, em… có lẽ là đã xuyên không rồi? Dù sao hiện giờ em đang ở gần trường cấp ba của mình, tới đón em đi.”
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng kéo dài.
Ngay khi tôi định thêm gì đó để dịu không khí, người đàn ông ở đầu bên kia lại khẽ khẩy, giọng mang theo vẻ châm chọc:
“Không biết mấy người các kiếm đâu ra số của tôi, bảo kẻ đứng sau mấy trò này lần sau nên chơi cao tay hơn một chút. Bắt chước cái giọng là dám mạo danh trước mặt tôi, không thấy ghê tởm à? Không biết xấu hổ à?”
Lời mắng chửi thẳng thừng của Kỷ Phong khiến tôi sững sờ, ngón tay cầm điện thoại cũng khựng lại, kế đó cơn giận bùng lên dữ dội, tôi chẳng buồn để ý đang ở nơi công cộng, lập tức quát lớn:
“Kỷ lão nhị, tôi nể mặt đấy à? Giọng vợ mình thật hay giả mà cũng không nhận ra, tôi thấy 15 năm qua sống uổng công rồi đấy!”
Anh ta nghẹn họng.
Tôi tiếp tục mắng xối xả:
“Không biết đang lang thang ở xó nào, tôi cho biết, trong nửa tiếng mà không thấy mặt , thì tự lo hậu sự cho mình đi!”
Nói xong tôi dứt khoát cúp máy, người qua đường bên cạnh tròn mắt tôi sững sờ, tôi chỉ gượng với ấy rồi đưa điện thoại trả lại.
Cô ấy nhận lấy, do dự một chút rồi hỏi:
“Cho hỏi… người chị tìm là Kỷ Phong của Tập đoàn Kỷ thị đúng không? Ngại quá, vừa rồi chị bật loa ngoài nên tôi có nghe thấy giọng, hình như…”
Tôi khựng lại rồi gật đầu, dè dặt hỏi:
“Chị biết ấy à?”
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay :
“Vinh Thành ai mà không biết vị Thái tử gia ấy chứ.”
Cô tôi với vẻ vừa tò mò vừa như thể quen biết với Kỷ Phong.
Tôi đoán chắc là mình may mắn gặp người quen của , thế là lòng hiếu kỳ nổi lên, liền chăm lắng nghe ta kể:
“Hồi đó Kỷ phu nhân mất do khó sinh, để lại một bé . Ai cũng tưởng cậu Kỷ chẳng mấy chốc sẽ tái hôn, nhất là khi ‘bạch nguyệt quang’ của cậu ấy trở về nước trong thế trận rầm rộ… Kết quả là sau khi đưa Kỷ thị lên một tầm cao mới, cậu ấy lại tuyên bố xuất gia, không ai biết cậu ấy ở đâu, thỉnh thoảng mới thấy bóng dáng trong tiệc thường niên của Kỷ thị. Nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?” – tôi hỏi.
Người qua đường ngập ngừng một chút rồi tiếp:
“Thật ra tin này cũng không phổ biến lắm, tôi chỉ nghe từ một vài người quen thôi. Nói là cậu Kỷ và bạch nguyệt quang của ấy sắp có tin hỷ rồi. Ai cũng đang đồn đoán không biết cậu Kỷ có vì ấy mà hoàn tục không, dù gì thì bạch nguyệt quang hiện giờ chính là ảnh hậu nổi đình nổi đám – Hứa Doanh Doanh, đàn ông nào mà cưỡng lại nổi sự quyến rũ của ấy chứ.”
Tôi nhướn mày, không nhịn lạnh một tiếng:
“Xem ra tôi vất vả vượt cả nửa đời người quay lại, lại đúng lúc ăn kẹo cưới của Kỷ Phong rồi.”
Người qua đường thấy sắc mặt tôi không vui, biết mình lỡ lời nên vội vàng thu điện thoại lại rồi rút lui trong im lặng.
Không ngờ vừa xuyên không tới đã bị kích thích tới hai lần liên tiếp, tôi nghẹn đến không thở nổi, một cơn buồn bã không thể kiểm soát trào lên trong lòng.
Nếu thật sự Kỷ Phong và bạch nguyệt quang kia là đích thực, thì tôi cũng chẳng muốn dây dưa gì. Dù sao… tôi cũng đâu có tư cách cầu người ta thủ tiết vì mình suốt 15 năm.
Chỉ là… tôi vẫn chưa gặp con mình. Không biết con bé sống thế nào.
Dựa vào hiểu biết của tôi về Kỷ Phong, có lẽ ta sẽ gửi con đến học tại ngôi trường mà chúng tôi từng theo học.
Tôi xuống xe taxi, trước mắt là cổng trường năm xưa – vẫn quen thuộc như .
Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt.
Tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đám học sinh đầu nhuộm vàng, trông chẳng khác nào lưu manh, đang túm lấy một tóc ngắn, rụt rè, lôi ra khỏi cổng trường.
Vừa đã biết là đang bị bắt nạt.
Tôi cau mày lại. Dù sao nơi này cũng là trường quý tộc nổi tiếng nhất thành phố, sao lại để xảy ra chuyện như thế này?
Không hiểu vì sao, tóc ngắn kia lại khiến tôi có cảm giác quen thuộc lạ kỳ, thế là tôi bất giác đi theo họ.
Tôi thấy bọn học sinh đó lôi bé đến một con hẻm vắng vẻ. Dẫn đầu là một tóc dài, gương mặt xinh xắn ưa , hành sau đó lại khiến người ta sững sờ.
Cô ta đạp mạnh vào hông tóc ngắn, khiến bé đau đớn ngã sấp xuống đất.
Cô ta nhạt:
“Nghe Kỷ tặng mày một món quà sinh nhật siêu to đúng không? Lấy ra cho tụi tao xem đi nào.”
Cô bé tóc ngắn ôm chặt lấy chiếc cặp trong tay, run rẩy :
“Không đâu…”
Cô tóc dài lại đá thêm một cú, trên mặt lộ ra vẻ độc ác chẳng hợp chút nào với tuổi của mình, còn khinh bỉ nhổ nước bọt vào người bé rồi gằn từng chữ:
“Kỷ Tư An, mày đừng có không biết điều!”
Khoảnh khắc nghe thấy cái tên đó, tim tôi như bị ai đó bóp nghẹn đến nghẹt thở.
Kỷ Tư An… Năm xưa khi tôi mang thai, tôi và Kỷ Phong đã sớm nghĩ sẵn tên cho con. Bất kể là trai hay , đều đặt tên là Kỷ Tư An.
Tôi hoảng hốt về phía bé đang nằm trên mặt đất – cho dù bị mái tóc dày che khuất, đôi mắt sáng ngời ấy vẫn rực rỡ như ánh sao.
Gương mặt ấy giống hệt tôi – không phải con tôi thì còn là ai?
Ngay lúc đó, tóc dài đứng từ trên cao xuống, sai người bên cạnh:
“Lôi cặp nó ra đây! Rồi lột sạch quần áo nó, cho nó một bài học nhớ đời, xem sau này còn dám cãi lời tao nữa không!”
Tôi nheo mắt lại, cơn thịnh nộ bùng cháy khiến lý trí cuối cùng trong tôi cũng bị đốt sạch, chỉ muốn xé xác hết lũ người trước mặt.
Hay lắm, Kỷ Phong. Con tôi sống thế này từng ngày, mà còn mặt dày là đang tu hành ư…
Tôi tiện tay nhặt một cây gậy gỗ cạnh thùng rác, lao thẳng tới, mạnh mẽ hất tung đám người kia ra rồi chắn trước mặt Kỷ Tư An.
Cô tóc dài sau khi rõ mặt tôi thì sững người, rồi như bị kích , liền lớn tiếng chửi rủa:
“Bà lo chuyện bao đồng cái gì? Muốn xen vào hả? Biết điều thì cút mau, không thì tao đánh luôn cả bà!”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Lắm lời. Hôm nay, đứa nào cũng đừng mong thoát.”
Một lũ nhóc còn chưa mọc đủ lông, cái thời tôi một mình đối đầu với bọn bắt cóc để cứu Kỷ Phong, tụi này còn chưa chui ra đời đâu.
Tôi xoay xoay cổ tay, vận gân cốt đôi chút — may mà thân thể vẫn là của tuổi hai mươi mấy, nếu không chắc cũng hơi đuối sức…
Vài phút sau, đám “nhuộm vàng” kia đã nằm liệt trên mặt đất, rên rỉ không ngừng.
Tôi đạp thẳng vào mặt con nhỏ tóc dài, dẫm mạnh rồi xoay chân nghiền xuống, vẫn thấy chưa hả giận, lại giơ chân đá thêm hai cú vào bụng nó.
Coi như trả lại cho con tôi hai cú đạp vừa rồi.
Cô ta phun máu miệng, cả người co giật, dáng vẻ kiêu căng ban nãy không còn sót lại chút nào.
Miệng lắp bắp:
“Mẹ tôi… mẹ tôi sẽ không tha cho bà đâu… Kỷ cũng sẽ không tha cho bà!”
Tôi khẩy, đầy hứng thú bộ dạng thê thảm của nó:
“Ồ? Mẹ mày là ai ? Nói tao nghe thử coi, xem là con đàn bà rẻ rách nào mới đẻ ra đứa con mất dạy như mày?”
Phía sau tôi, Kỷ Tư An run rẩy nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng, lí nhí :
“Cô ta… ta là Hứa Doanh Doanh…”
Tay con bé nhẹ kéo áo tôi, giọng lo lắng:
“Chị… chị mau đi đi… Nếu mẹ ta biết chuyện, chị sẽ gặp nguy hiểm đó…”
Tên quen vừa thốt ra, lòng tôi trĩu xuống. Đến lúc này, tôi cũng đã mơ hồ đoán nguyên nhân vì sao con tôi lại ra nông nỗi này.
Tôi xót xa ôm chặt lấy Kỷ Tư An, nhẹ nhàng xoa đầu con bé, dịu dàng dỗ dành:
“Ngoan, đừng sợ. Có mẹ ở đây rồi, mẹ sẽ bảo vệ con.”
Kỷ Tư An mở to đôi mắt, thảng thốt thốt lên:
“Mẹ… mẹ là… mẹ sao?”
Tình mẹ con chẳng cần lời , chỉ cần một ánh mắt là đủ.
Ngay khoảnh khắc đó, Tư An dường như đã tin chắc, người phụ nữ mạnh mẽ và xinh đẹp trước mặt chính là mẹ ruột của mình.
Tôi dìu Tư An rời khỏi con hẻm tối tăm, vừa ra đến đầu đường thì đụng mặt một vị khách không mời mà đến.
“Ba… sao ba lại đến đây…”
Giọng Tư An yếu ớt vang lên.
Bạn thấy sao?