Chúng tôi đồng loạt quay lại – là Dương Lý, học bá ít trong lớp.
Tôi kỹ cậu ta, bất chợt trong đầu loé lên một tia sáng – chẳng phải đây là cậu tôi tương lai, chồng của dì tôi ở kiếp trước sao?
Chỉ là, Dương Lý hiện tại và người cậu hào hoa trong trí nhớ của tôi khác nhau một trời một vực.
Dương Lý nhà nghèo, quần áo vá chằng vá đụp, cả ngày chỉ biết cắm mặt vào sách vở, chẳng chuyện với ai.
Còn cậu tôi đời trước thì hài hước, thông minh, học cao hiểu rộng – và quan trọng nhất, có tiền.
Nên tôi chưa từng liên hệ hai người đó là một.
Giọng của Dương Lý không lớn, đầy kiên định: “Cậu không xé sách của ấy.”
Trang Uyển hừ lạnh: “Cậu là cái thá gì? Một thằng nhà nghèo rớt mồng tơi như cậu mà cũng đòi hùng cứu mỹ nhân à? Cậu không tự soi gương à?”
Mẹ tôi cũng không nhịn nữa: “Nghèo thì sao? Em mới ăn no mặc ấm mấy ngày đã quên mất mình từ đâu đến rồi? Hay em đang coi thường người lao ?”
Thời đó, lời của mẹ tôi vang lên đầy khí thế, khiến đám học xung quanh đều quay sang chỉ trỏ Trang Uyển.
Cô ta không chịu nổi, mặt đỏ tía tai, bực tức bỏ chạy ra khỏi lớp.
Bỗng nhiên tôi hiểu tại sao Trang Uyển lại có thái độ như với Dương Lý.
Lúc này Dương Lý vẫn còn nghèo, đến mức ăn không đủ no, nên ta vốn chẳng buồn để mắt.
Nhưng mẹ tôi và Dương Lý đồng cảnh ngộ, thấu hiểu lẫn nhau.
Biết Dương Lý đói, mẹ thường lén chừa lại phần cơm trưa cho cậu ấy.
Lâu dần, hai người sinh cảm.
Sau này Dương Lý đậu đại học, sự nghiệp ngày càng thành công.
Trang Uyển vì muốn phu nhân nhà giàu, đã không chút do dự cướp lấy hảo cảm của Dương Lý với mẹ tôi, biến cậu ấy thành chồng mình.
Còn mẹ tôi, cuối cùng lại phải lấy một kẻ nghiện cờ bạc – bố tôi.
Hiểu ra tất cả, tôi cũng đã biết bước tiếp theo mình nên gì.
Đã thế Trang Uyển ham giàu khinh nghèo, tôi sẽ tìm một kẻ “giàu” đến để đấu với ta.
Dựa vào ký ức, tôi tìm bố tôi ở kiếp trước – hiện đang là một tên lưu manh.
Hắn huýt sáo lả lơi về phía tôi.
“Em xinh đẹp, lại đây chơi với một lát đi~”
Tôi đi thẳng tới: “Tôi có một phi vụ kiếm tiền, có muốn không?”
Tần Hạo lập tức hứng thú: “Em , em còn có bản lĩnh này à? Nói nghe xem, định kiếm tiền kiểu gì?”
Tôi viết hai chữ vào lòng bàn tay hắn: “Buôn – lậu.”
Tần Hạo sợ đến nỗi hít một hơi lạnh: “Chuyện này mà bị phát hiện thì phải đi tù đấy.”
Tôi liếc hắn một cái: “Nhát gan! Thời này, gan to thì sống, gan nhỏ thì chết đói.”
Tôi giơ một ngón tay lên: “Chỉ cần dám , một tháng ít nhất kiếm từng này.”
Tần Hạo tròn mắt: “Một ngàn?”
Tôi lắc đầu, “Mười nghìn. Nhưng thôi, tôi nghĩ cũng không có gan , tôi đi tìm người khác.”
Tôi giả vờ quay người bỏ đi, Tần Hạo cuống lên, kéo tôi lại một cái.
“Được , tôi ! Chỉ cần kiếm tiền, việc gì tôi cũng !”
Tôi cố kìm cơn buồn nôn, “Nhưng sau khi có tiền, phải đồng ý với tôi một chuyện.”
4
Việc tôi chỉ cho Tần Hạo rất đơn giản – bán máy cassette.
Những năm 80 vật chất thiếu thốn, mua gì cũng phải có tem phiếu.
Nếu có thể lấy máy cassette từ Hồng Kông hoặc nước ngoài mang về bán thì lời lãi có thể gấp mấy chục lần.
Tần Hạo lăn lộn ngoài đường bao năm, thật ra cũng có nhiều mối.
Từ sau khi nghe tôi chỉ điểm, hắn nhanh chóng kiếm một khoản kha khá.
Theo đúng thỏa thuận, Tần Hạo bắt đầu đến cổng trường đợi tôi và mẹ mỗi ngày.
Lúc thì mang theo hộp socola nhập khẩu, lúc thì là chiếc váy thời trang Thượng Hải đang hot – quà mỗi ngày một kiểu khiến ai cũng trố mắt.
Trong trường bắt đầu rộ tin đồn: có một ông chủ giàu có đang tán tỉnh Trang Tố, muốn cưới ấy vợ.
Dương Lý hoảng hốt, sợ mẹ tôi thật sự bị tên đầu gấu cướp mất.
“Bạn Trang Tố, tôi nghĩ bây giờ chúng ta vẫn nên tập trung vào việc học.”
Mẹ tôi thì quay về phía Trang Uyển, cố lớn tiếng:
“Trời ơi, tôi biết mà, người ta nhiệt quá, cứ mang mấy món đồ đắt tiền tới tặng, tôi cũng khó mà từ chối .”
Chỉ bóng lưng Trang Uyển thôi cũng cảm thấy ta đang bốc khói vì tức.
Hôm đó tan học, Tần Hạo lại đến đón mẹ tôi như thường lệ, lần này mang theo một sợi dây chuyền vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Vừa ra khỏi cổng trường, Trang Uyển đã lao tới khoác tay mẹ tôi, nở nụ tươi như hoa với Tần Hạo.
“Anh là Tần Hạo phải không? Em là em ruột của chị Trang Tố, em tên là Trang Uyển. Dây chuyền vàng trong tay đẹp thật đó, có thể tặng em không?”
Tần Hạo không gì, chỉ giơ tay lộ ra chiếc đồng hồ vàng cùng nhẫn to đùng trên tay – khiến mắt Trang Uyển sáng rực.
“Đây là tôi tặng cho Trang Tố, là cái thá gì? Cô xứng với dây chuyền của tôi à?”
Trước cổng trường người đông như hội, ai nghe thấy câu đó cũng phì .
Bạn thấy sao?