Kiếp trước, bố tôi nghiện cờ bạc, còn mẹ vì mưu sinh phải ba công việc cùng lúc.
Vì việc quá sức trong thời gian dài, mẹ tôi đổ bệnh nặng mà lại không có tiền chữa trị.
Tôi đã khóc lóc cầu xin dì – em mẹ – người đã gả vào nhà giàu – cứu mẹ tôi.
Vậy mà dì lại đuổi tôi như đuổi một kẻ ăn mày:
“Nhìn mày cái bộ dạng nghèo hèn thế kia, chẳng may bẩn thảm nhà tao thì sao? Muốn trách thì trách mẹ mày bạc mệnh, chết cũng là đáng đời! Đúng là xui xẻo!”
Bị bệnh viện đuổi về vì không có tiền, tôi đành đưa mẹ về nhà chờ chết.
Nào ngờ trên đường về, một chiếc xe tải lao tới, tôi và mẹ đều bỏ mạng.
Sau khi chết, tôi mới biết, dì đã lén buộc một hệ thống “trao đổi số mệnh” vào mẹ tôi.
Hệ thống ấy có ba lần cơ hội đổi vận, và kết quả là mẹ tôi bị lấy mất: thành tích thi đại học, người trong mộng, và cả sức khỏe của chính mình.
Lần nữa mở mắt, tôi phát hiện mình đã quay về quá khứ – đúng vào khoảng thời gian trước kỳ thi đại học của mẹ.
1
“Đây là học mới của lớp chúng ta – Tần Ý Huyên, mọi người cùng hoan nghênh nhé.”
Tiếng vỗ tay lác đác vang lên, tôi ngay lập tức nhận ra mẹ mình.
Cô ấy khác biệt hoàn toàn so với những người xung quanh.
Mặc chiếc áo sơ mi đã bạc màu, rộng thùng thình, gối quần còn vá hai mảnh.
Tóc xơ xác như rơm khô, vẫn cúi gằm chăm bài tập.
Tôi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh ấy.
“Chào , mình là học sinh mới, tên là Tần Ý Huyên.”
Mẹ tôi mới ngẩng đầu lên tôi.
Lần đầu tiên đối diện với phiên bản trẻ của mẹ, trái tim tôi nhói lên như bị kim châm.
Dù gầy gò xanh xao, trong đôi mắt vẫn sáng lên một niềm khao khát mãnh liệt với tương lai.
Khác hẳn với kiếp trước, khi bà đã trở thành một cái xác sống bị cuộc đời mài mòn.
“Chào , mình tên là Trang Tố.”
Cô ấy ngập ngừng hai giây, rồi đặt xuống cây bút chì đã mòn chỉ còn khoảng 5cm.
“Bạn vừa chuyển đến, có gì không hiểu có thể hỏi mình.”
Cô ấy vẫn tốt bụng như kiếp trước .
Tôi là người đã sống lại sau cái chết.
Ở đời trước, mẹ tôi lấy một kẻ nghiện cờ bạc.
Sau khi sinh tôi ra thì ông ta buông xuôi mọi thứ, suốt ngày đánh bạc.
Thua bạc thì uống rượu, say rồi lại đánh mẹ con tôi.
Để nuôi tôi khôn lớn, mẹ tôi phải đi ba công việc một lúc.
Làm việc quá sức cộng với thiếu dinh dưỡng, chẳng bao lâu bà đổ bệnh nặng.
Sau khi mẹ bệnh, bố tôi sợ bị liên lụy nên đã bỏ đi không một lời từ biệt.
Tôi đành đi cầu cứu dì – người em từng thân thiết với mẹ, nay đã là bà lớn trong một gia đình danh giá – mong dì ra tay giúp đỡ.
Nhưng chẳng ngờ, dì không những không cho tôi vào cửa, mà còn hất tôi ra ngoài như đuổi ăn xin.
“Nhìn mày rách rưới như thế, bẩn nhà tao thì ai chịu? Muốn trách thì trách mẹ mày bạc mệnh, chết là đáng đời, đúng là xúi quẩy!”
Không có tiền, mẹ tôi bị đuổi khỏi bệnh viện.
Tôi chỉ còn cách đưa mẹ về nhà chờ chết.
Nào ngờ giữa đường, một chiếc xe tải lao tới, tôi và mẹ cùng chết.
Sau khi chết rồi, tôi mới biết, chính dì đã lén gán cho mẹ một hệ thống “trao đổi số mệnh”.
Một hệ thống cho phép đổi ba điều trong đời.
Người vốn nên đậu đại học là mẹ tôi.
Người dì vốn gả vào hào môn – chồng của dì – trước kia từng mẹ tôi.
Người vốn mắc bệnh là dì.
Nhưng nhờ hệ thống đó, dì đã lấy hết mọi điều tốt đẹp trong đời mẹ tôi: thành tích, , và cả sức khỏe.
Đến cuối cùng, còn ngoảnh mặt ngơ trước cái chết của mẹ tôi.
Bây giờ tôi đã trọng sinh và xuyên không rồi, tôi nhất định phải thay đổi vận mệnh của mẹ, giành lại tất cả những gì kiếp trước vốn thuộc về bà!
Thấy tôi ngẩn người, mẹ thở dài một tiếng, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Tôi lập tức phản ứng lại, giật phắt cuốn sách khỏi tay bà.
“Đừng đọc nữa, mẹ đừng thi đại học!”
Mẹ tôi như thể tôi bị điên.
“Cậu cái gì ? Cậu có biết kỳ thi đại học là con đường duy nhất để những người nghèo như chúng ta thay đổi số phận không? Không thi đại học, tôi chỉ có thể về quê ruộng thôi. tôi tuyệt đối không thể từ bỏ kỳ thi này.”
Tôi nắm lấy vai bà, thẳng vào mắt bà, nghiêm túc :
“Vậy cậu có từng nghĩ, vì sao cậu học hành chăm chỉ như mà điểm vẫn kém? Còn Uyển Uyển, chẳng bao giờ học mà lúc nào cũng đứng nhất lớp?”
2
Ánh mắt mẹ tôi tối sầm lại, thoáng chút u sầu.
“Có lẽ là do tôi ngu, học thế nào cũng không bằng Uyển Uyển. Từ nhỏ nó đã thông minh, xinh đẹp, lại mọi người quý.”
Dì nhỏ hơn mẹ tôi một tuổi, từ bé đã hoạt bát, lanh lợi.
So với mẹ tôi trầm tính, ít thì ông bà ngoại rõ ràng thiên vị dì hơn.
Có gì ngon, gì vui đều để dành cho dì trước, còn mẹ tôi thì chỉ dùng đồ dì thừa lại, hoặc đồ hỏng.
Giống như bây giờ, mẹ tôi vẫn mặc đồ thô kệch cũ kỹ, còn dì thì diện váy mới thời thượng, nổi bật giữa đám đông.
Bạn thấy sao?