Trọng Sinh: Cô Dâu [...] – Chương 2

Chương 2

5

Tôi đến bệnh viện, nhờ bác sĩ kiểm tra tim, dù sao tôi cũng không muốn lần nữa chết vì bệnh tim. Sau khi bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng cho tôi, ông ấy cho tôi một ánh mắt an tâm.

“Tim của em hoàn toàn khỏe mạnh, quan trọng nhất là đừng suy nghĩ lung tung. Chỉ cần em ý nghỉ ngơi và giữ tâm trạng ổn định, trái tim này đủ để em sống khỏe tới trăm tuổi!”

Nghe bác sĩ , tôi khẽ .

Xem ra kiếp trước tôi chết vì bệnh tim, phần lớn là do quá lao lực. Khi đó, để Lương Minh Triết yên tâm học hành, tôi đã ép bản thân việc như một cái máy. Sau khi ngã xuống nước không chữa trị tốt, lại tiếp tục sống cực khổ, còn bị hai người họ liên tục tổn thương tinh thần…

Cho dù có trái tim mạnh mẽ đến mấy cũng không thể chịu đựng nổi. Nhưng kiếp này, sẽ không như nữa.

Tôi bước ra khỏi phòng khám, vừa hay nghe thấy bên ngoài đang bàn tán rôm rả.

【Các chị nghe chưa, có một thí sinh suýt chút nữa bị người ta đẩy xuống sông chết đuối đấy!】

【Tôi biết rồi, là con ! Không chừng là vướng vào chuyện cảm với ai, người ta tức quá nên mới .】

【Thật đáng tiếc, kỳ thi đại học là cơ hội thay đổi vận mệnh mà, lần này bỏ lỡ, chưa chắc còn cơ hội khác đâu.】

【Người ta suýt chết rồi, còn thi với cử gì nữa chứ?】

….

Tôi biết họ đang về Thường Tuyết Dao, để không bật thành tiếng, tôi phải cấu thật mạnh vào đùi mình, giả vờ kinh ngạc kéo tay một chị :
“Chị ơi, chị thí sinh đó tên là gì? Em cũng là thí sinh, chắc là em quen đấy!”

Chị ấy bị tôi giật mình, vẫn trả lời:
“Hình như là tên Tiểu Tuyết hay Tuyết Dao gì đó, chắc chắn là có chữ ‘Tuyết’, ấy đang nằm ở phòng bệnh phía trước, em qua xem thử có phải người quen không.”

6

Tôi bước nhanh đến mức gần như chạy thẳng vào phòng bệnh của Thường Tuyết Dao. Cô ta đang nằm nhắm mắt trên giường, trong phòng vang lên tiếng khóc thảm thiết, khiến tôi thoáng sững người — chẳng lẽ Thường Tuyết Dao chết rồi sao?

Chưa kịp phản ứng, mẹ của Thường Tuyết Dao đã phát hiện ra tôi, bà ta lập tức kéo mạnh cánh tay tôi:
“Cô còn dám đến đây à! Nếu không phải cứ ép con bé phải đi thi để thay đổi cuộc đời, sao nó có thể ngã xuống sông, sao có thể hôn mê chứ?”

Những người thân khác của Thường Tuyết Dao cũng lập tức có đối tượng để trút giận, thi nhau chỉ vào mặt tôi mà mắng chửi.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

【Đúng rồi, tất cả là lỗi của , tôi đã tìm cho Tuyết Dao một đối tượng tốt như , bây giờ thì hay rồi, ai cũng biết con bé một kẻ lang thang cứu lên, thế thì còn ai dám cưới nó nữa chứ!】

【Con mà cứ đòi thi đại học gì, đây chính là báo ứng!】

【Cô phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, phải bồi thường tiền!】

【Tuyết Dao sau này không gả đi , phải đưa sính lễ của mình cho em trai Tuyết Dao cưới vợ!】

【Đúng đấy, tất cả là đáng đời!】

Nhìn hình càng lúc càng loạn, tôi lật mắt coi thường:
“Thường Tuyết Dao đã trưởng thành từ lâu rồi, thi đại học là ta tự muốn thi, liên quan gì đến tôi? Có giỏi thì đi tìm cái người đẩy ta xuống nước mà tính sổ, tìm tôi gì?”

“Chẳng phải là thấy tôi không cha không mẹ, dễ bị bắt nạt thôi sao? Ngoài việc ức hiếp kẻ yếu, các người còn biết gì nữa?”

“Còn nữa, tôi sớm đã khuyên Thường Tuyết Dao đừng thi đại học rồi, với cái đầu óc của ta, muốn đậu cũng khó, là ta không nghe lời tôi, tôi còn gì?”

….

Câu này vừa thốt ra, chẳng khác nào chọc vào tổ ong, đám người kia đồng loạt mắng những lời khó nghe nhất, nếu không phải vì vài người nhát gan không dám tay, tôi e rằng đã bị họ xé xác tại chỗ rồi.

Tôi cãi lại vài câu, cuối cùng thấy chẳng có gì vui, dứt khoát quay người rời khỏi phòng bệnh.

7

Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, tôi liền thấy Lương Minh Triết đang lo lắng đi tìm từng phòng bệnh một, xem ra tin tức ta nhận cũng khá nhanh.

Tôi không chắc ta đã biết những gì, nên lập tức dụi mắt, ra vẻ như vừa mới khóc xong.

Lương Minh Triết thấy tôi vẫn đứng đây bình yên vô sự, ta rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại trưng ra bộ mặt nghiêm nghị, vô cùng tức giận :
“Em không sao, sao không tìm ai nhắn cho một tiếng?”

“Em có biết lo cho em đến mức nào không?”

“Anh đã bao nhiêu lần rồi, phải khiêm tốn, phải biết nhường nhịn, mà em cứ thích đi thù khắp nơi!”

“Nếu không phải nghe mấy học em đang ở bệnh viện, sắp chết vì lo rồi!”

….

Lương Minh Triết lải nhải như súng máy, tôi chỉ ngơ ngác ta, ra vẻ như chẳng nghe thấy gì, mãi đến khi ta phát hiện ra tôi có vẻ như vừa khóc, có thể là do cảm giác tội lỗi trong lòng, cũng có thể chỉ là giả vờ.

Anh ta thở dài, bắt đầu dỗ dành tôi:
“Thôi nào, đừng khóc nữa, cũng không cố ý trách em đâu, tất cả là vì quan tâm em, nhiều thì trách nhiều, lẽ nào em không hiểu sao?”

“Người không sao là quan trọng nhất, thi đại học chỉ là một chuyện nhỏ, lỡ lần này thì còn lần sau, đừng buồn nữa.”

Nghe đến đây, tôi lại càng khóc dữ dội hơn:
“Những đạo lý em đều hiểu, Tuyết Dao vì kỳ thi này đã chuẩn bị suốt bao lâu, cũng biết, nếu lần này ấy không đậu, chắc chắn sẽ bị bắt đi lấy chồng đổi sính lễ, gì còn cơ hội lần sau!”

“Cô ấy là thân nhất của em, mà lại bị một người lạ đẩy xuống sông, hủy cả đời, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, em sao có thể không đau lòng ?”

Lương Minh Triết nghe tôi xong, gương mặt ta liền đen như ăn phải ruồi, lập tức cắt ngang lời tôi, nắm chặt tay tôi, giọng gằn từng chữ:
“Em vừa gì? Ai bị đẩy xuống sông?”

8

Tôi khó hiểu ta một cái:
“Không ngờ quan tâm Tuyết Dao như , chẳng phải trước đây luôn không thích chơi với ấy sao?”

Trước kia, để tránh bị nghi ngờ, Lương Minh Triết luôn với tôi rằng ta rất ghét Thường Tuyết Dao, còn tôi thì ngốc nghếch tin thật, suốt ngày vun vén cho hai người, hy vọng họ có thể vì tôi mà trở thành tốt.

Giờ nghĩ lại, chắc trong mắt hai người họ, hành của tôi ngày đó thật buồn .

Có lẽ Lương Minh Triết cũng nhớ ra chuyện này, gương mặt thoáng chút ngượng ngùng vẫn mở miệng:
“Dù gì cũng là học, tất nhiên phải quan tâm rồi, mau cho biết, Tuyết Dao sao rồi?”

Tôi thở dài:
“Tuyết Dao trên đường đến điểm thi, bị một người lạ đẩy xuống sông, nên đã lỡ mất kỳ thi lần này. Lúc em đi thi, vì quá căng thẳng nên quên béng mất chuyện của ấy và .”

“Đợi em thi xong, cảm thấy hơi tức ngực nên mới đến bệnh viện khám, ai ngờ lại nghe tin Tuyết Dao ngã xuống sông.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Lương Minh Triết lảo đảo hai bước, nếu tôi không nắm lấy cánh tay ta, có lẽ ta đã ngã xuống rồi. Biểu cảm này khác xa với lần trước khi nghe tin tôi ngã xuống nước.

Nhưng tôi vẫn chưa thấy đủ, tiếp tục như đâm dao vào tim ta:
“Thật ra, nếu chỉ là rớt kỳ thi thôi thì cũng không sao, dù gì khả năng Tuyết Dao đậu đại học vốn cũng không cao, trừ khi có người bỏ thi, chứ với học lực của ấy, cơ hội gần như là không có.”

“Nhưng vấn đề là Tuyết Dao không biết bơi!”

“Cô ấy suýt chết đuối, may mà có một người lang thang đi ngang qua cứu ấy, em không có mặt ở đó, nghe bây giờ trời nóng, ai cũng mặc đồ mỏng, khi ấy cứu lên, áo còn bị tuột….”

“Bây giờ danh tiếng của Tuyết Dao coi như tiêu rồi, sau này ấy phải sao đây!”

….

Tôi còn chưa hết, Lương Minh Triết đã không chịu nổi nữa, lập tức đẩy tôi ra rồi lao thẳng vào phòng bệnh của Thường Tuyết Dao.

9

Tôi cũng bước theo vào phòng bệnh, dù sao náo nhiệt thế này, tôi không thể bỏ lỡ .

Vừa bước vào, Lương Minh Triết đã bị mẹ của Thường Tuyết Dao kéo lại:
“Minh Triết à, bây giờ phải sao đây? Không phải cậu cậu có cách chắc chắn giúp Tuyết Dao vào đại học sao?”

“Cái người ăn mày đó đã năm mươi tuổi rồi, không chỉ ôm lấy Tuyết Dao mà còn hô hấp nhân tạo cho nó ngay trước mặt bao nhiêu người. Bây giờ ai cũng ông ta đã cứu Tuyết Dao, còn bắt Tuyết Dao phải báo đáp, phải gả cho ông ta, Tuyết Dao mới hai mươi tuổi thôi!”

“Tôi chỉ có một đứa con là Tuyết Dao, sao tôi có thể để nó lấy một kẻ ăn mày !”

Câu này của mẹ Thường Tuyết Dao cũng không sai.
Bà ta đúng là không thể nào để Tuyết Dao lấy một người ăn mày, vì người đó quá nghèo. Dù bây giờ là thời đại mới, chuyện bị ngã xuống nước rồi cứu, lại còn xảy ra tiếp thân mật ngay trước mặt mọi người, trong hoàn cảnh như , đúng là khó ăn khó .

Tôi đứng ở cửa, cố gắng nhịn , còn Lương Minh Triết lúc này hoàn toàn không còn tâm trí để tôi, sắc mặt ta ngày càng khó coi, cuối cùng quỳ xuống bên giường, nắm lấy tay Thường Tuyết Dao.

“Tuyết Dao, em mau tỉnh lại đi, là đây, là Minh Triết đây, em mau tỉnh lại đi!”

Có lẽ thật sự có thể tạo nên kỳ tích, Thường Tuyết Dao Lương Minh Triết gọi mấy tiếng, mà thật sự tỉnh lại.

Thường Tuyết Dao tỉnh dậy, mơ màng hỏi:
“Em… sao em lại ở đây?”

Mọi người xung quanh đều sững sờ, chỉ có tôi lập tức hiểu ra — chắc là chuyện xảy ra quá bất ngờ, nên ta tạm thời “mất trí nhớ”.

Tôi nhanh chóng chạy tới, giúp ta “phục hồi trí nhớ” một cách chân thành:
“Tuyết Dao, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, em chị sợ chết khiếp!”

“Không đậu đại học cũng không sao, quan trọng là em vẫn còn sống!”

“Danh tiếng, sự trong sạch gì đó cũng không quan trọng đâu, cùng lắm cả đời này em không lấy chồng cũng , chị nhất định sẽ không để em phải gả cho cái người ăn mày kia đâu.”

….

Dưới sự “giải thích tận ” của tôi, Thường Tuyết Dao cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ngay lập tức chỉ vào tôi hét lên:
“Là chị, tất cả đều là do chị cố ý!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...