QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :Ba Lục An ho khan một tiếng rồi đầy dứt khoát:
“Nếu không thế, chúng ta cũng phải bán sạch của cải trả nợ cho nó!”
“Mất một đứa con còn hơn cả nhà phải chôn theo!”
Mẹ Lục An nghe xong cũng đổi sắc mặt ngay lập tức, chỉ vào Lục An đang nằm dưới đất, tức giận mắng.
“Từ nhỏ đến lớn mẹ đã nuông chiều mày quá rồi! Mới thành ra thứ không biết trời cao đất dày thế này!”
“Các à! Tùy các xử lý! Dẫn nó đi đi!”
Nói xong, hai người bọn họ hất tay quay vào nhà như không có chuyện gì.
Lục An ôm chặt lấy chân họ, không dám tin hét lên.
“Bố! Mẹ! Con mua nhà cho bố mẹ bằng tiền mặt mà! Giờ bán đi là có ngay một khoản lớn trả nợ!”
“Phần còn lại con sẽ từ từ trả!”
Ba Lục An hất con ra, giận dữ .
“Mày mua nhà hồi nào? Đừng xằng bậy!”
“Nhà đứng tên tao với mẹ mày, liên quan gì đến mày!”
Không ngờ lúc trước Lục An sợ tôi đòi lại nhà nên chỉ ghi tên cha mẹ hắn, không ghi cả tên mình.
Không ngờ cuối cùng lại tự trói chân mình như thế.
07
Lục An không cam lòng, lại chạy vào trong nhà cầu xin người thân cuối cùng còn lại.
Chú hai đang nằm dài trên ghế sofa xem tivi, hoàn toàn không bận tâm đến những gì đang xảy ra ngoài cửa.
Lục An lập tức quỳ rạp xuống trước sofa, ôm chặt lấy ống quần , khóc lóc thảm thiết.
“Chú hai! Cái xe con mua trả thẳng cho ấy, mình bán đi không? Sau này con có tiền sẽ mua cái mới cho , đắt hơn, xịn hơn!”
“Mạng người quan trọng lắm à! Xin giúp con lần này thôi!”
Chú hai vẫn không thèm liếc mắt hắn lấy một cái, vừa bóc hạt dưa vừa dán mắt vào tivi.
“An Tử, chỉ loại phế vật như mày mới mở miệng mấy câu đó.”
“Chỉ có con ngu Hứa Thư Dao kia mới bị mày lừa thôi, đây mày lớn lên, mày vô dụng cỡ nào còn không biết chắc?”
“Xe đó đứng tên mua đàng hoàng, mày có phần gì đâu mà kêu gào? Tính toán lên đầu tao hả?”
“Biến ra chỗ khác, đừng cản xem tivi!”
Lục An lúc này hoàn toàn sụp đổ, mặt mũi lem nhem nước mắt nước mũi, trông đến buồn nôn.
Không hiểu nổi kiếp trước tôi đã bị gì mà lại trúng thứ đàn ông rác rưởi như .
Hắn vùng dậy, bò lết tới trước cửa phòng cả, phát hiện cửa đã bị khóa trái.
Hắn đập cửa điên cuồng, miệng gào lên:
“Cô cả! Mở cửa đi!”
“Cô cả ơi! Mấy cái túi hàng hiệu với váy áo con mới mua cho , mình mang đi trả lại không!”
“Sau này con mua lại cho cái mới, đắt hơn cũng ! Xin cứu con một mạng thôi!”
Trong phòng vang lên tiếng nhạc ồn ào, vọng cả ra ngoài hành lang.
Chỉ nghe tiếng cả cao giọng hát theo, sau đó hét to:
“Cô cả đang nhảy nhót nghe nhạc! Không rảnh mở cửa nha!”
“Cháu à, tự mình nghĩ cách đi nhé!”
“Cô cả giúp không nổi đâu, tự cầu phúc đi!”
Lục An nghe xong, lập tức phát điên, vừa đập vừa đá cửa, cuối cùng còn bê ghế nện mạnh vào tay nắm.
Rầm!
Cửa bật mở.
Cô cả đang ngồi trong phòng vừa nghe nhạc vừa trang điểm, kỹ lại, đống mỹ phẩm toàn là của tôi!
Bà ta bị dọa cho giật mình, rú lên chói tai:
“Cứu mạng! Sao cháu lại xông vào phòng ! Nhỡ không mặc đồ thì sao!”
“Các ơi! Mau đưa nó đi đi! Nó điên rồi!”
Lục An không thèm đáp lại, chỉ lo vội vàng lục tung cả phòng tìm túi xách và quần áo hàng hiệu.
Tìm một hồi vẫn không thấy gì.
Hắn đỏ mặt tía tai chỉ vào cả, chất vấn:
“Mấy cái túi con mua cho đâu! Cô giấu đi đâu rồi!”
Cô cả liếc mắt, vừa thoa son vừa thờ ơ đáp.
“Mấy cái túi đó á? Cô thấy xấu hoắc, chả ra sao.”
“Cô bán đi lâu rồi! Lấy tiền chuyển cho con xài, nó đang học xa nhà, tốn kém lắm.”
Lục An như phát rồ, đứng giữa phòng gào rú như thú bị thương.
Nhưng tất cả mọi người đều lạnh lùng đứng , không ai buồn giúp hắn một tay.
Đám cho vay nặng lãi cũng đã hiểu rõ, không còn hy vọng lấy lại tiền, bắt đầu bước lên muốn lôi hắn đi.
“Đừng diễn trò nữa! Lão đại đã rồi, hôm nay hoặc là trả tiền, hoặc là theo tụi tao về!”
Lục An phát cuồng, lao vào bếp rút ra một con dao gọt hoa quả, giơ trước ngực gào lên.
“Tao xem đứa nào dám bắt tao! Ai dám tới, tao chết chung với nó!”
Mẹ Lục An sợ đến không ra lời, không ngờ con trai mình đã phát điên đến mức đó.
Ba Lục An thì chẳng buồn đổi sắc mặt, nhạt bước đến.
“Lại đây! Mày đâm bố mày đi!”
“Từ nhỏ đến lớn mày toàn giở trò hù dọa, người ngoài không hiểu, tao thì rành mày quá!”
“Bây giờ chẳng qua là định dọa bọn nó chạy, để sau này tụi nó quay lại tìm người nhà mày trả nợ!”
“Thật là phế vật! Tiền mày vay mà còn không dám gánh!”
Lục An run lẩy bẩy, mắt về phía cửa chính đang mở toang.
Hắn đảo mắt một cái rồi lao ra tính trốn.
Bạn thấy sao?