Trọng sinh rồi, việc đầu tiên tôi là điều chỉnh lại hạn mức và quyền sử dụng của thẻ phụ.
Thẻ bị quẹt sạch, trai tôi như phát điên.
Kiếp trước, lần đầu tôi tới nhà trai ra mắt đúng dịp gần 18/6.
Anh ta thuyết phục tôi:
“Bé cưng à, quê có phong tục thế này, con lần đầu lên nhà người , người lớn trong nhà sẽ lì xì, phía mình cũng phải có quà đáp lễ. Gần 618 rồi, em cho mượn thẻ phụ nhé, dẫn cả nhà đi mua quà. Yên tâm, sẽ tiết kiệm hết mức cho em.”
Nhưng đến khi bọn cho vay nặng lãi kéo tới tận cửa đòi nợ, tôi mới biết mình đã gánh một khoản nợ khổng lồ.
Tôi chất vấn trai, giọng ta khó chịu:
“Em có bằng chứng gì cho thấy là xài tiền đó?”
Gia đình ta cũng hùa theo:
“Chúng tôi chưa hề tiêu một xu của ! Chắc chắn là do quen thói tiêu hoang, giờ còn muốn con trai tôi trả nợ thay à?”
Ba mẹ tôi khi đó đang dự hội nghị ở nước ngoài, không nghe cuộc gọi cầu cứu.
Tôi bị lũ đòi nợ kéo vào ngõ, bị hành hạ đến chết.
Lần nữa mở mắt, tôi đã quay về đúng ngày đến nhà trai ra mắt.
01
“Thư Dao, lát nữa gặp người nhà , em phải thể hiện một chút đấy nhé, dù sao cũng là lần đầu tới nhà, để lại ấn tượng tốt là quan trọng lắm!”
Bên tai vang lên giọng quen thuộc của Lục An, tôi ra khung cảnh ngoài cửa sổ quen thuộc.
Lúc này tôi mới chắc chắn rằng, mình đã trọng sinh.
Kiếp trước, tôi đồng ý với lời nhờ vả đó của Lục An, nào ngờ lại trở thành nguyên nhân khiến tôi chết thê thảm.
Anh ta quẹt sạch thẻ phụ của tôi, sau đó đem thế chấp nó cho bọn cho vay nặng lãi, dùng tiền vay nóng để trả nợ thẻ tín dụng.
Cứ thế xoay vòng thẻ nọ sang thẻ kia, lãi mẹ đẻ lãi con, cho tới khi mọi chuyện vỡ lở không thể che giấu nữa.
Khi đám cho vay nặng lãi tìm tới tận cửa, tôi mới biết mình đã gánh một khoản nợ khổng lồ.
“Thư Dao, em có đang nghe không đấy?”
“Người nhà không phải kiểu thực dụng đâu, họ chỉ muốn xem thái độ của em thôi mà.”
Xe của Lục An dừng lại trong sân, cả nhà ta ùa ra chào đón.
Chưa kịp để tôi phản ứng, em của ta đã mở cửa xe, rạng rỡ tôi.
“Cô này chính là Hứa Thư Dao nhỉ? Đúng là xinh thật, chỉ có An Tử nhà chúng ta mới chọn dâu hiền như .”
“Cô là út của An Tử, cứ gọi là cả là rồi, mau vào nhà nào.”
Kiếp trước, tôi bị đám cho vay nặng lãi rượt đến tận chân cầu thang.
Đáng lẽ có thể chạy vào đồn cảnh sát gần đó để thoát thân.
Nhưng lại đụng trúng cả ở khúc cua, ta túm chặt tay tôi, hét toáng lên:
“Nó ở đây này! Nó ở đây này! Mau đến bắt nó đi!”
Đám côn đồ nghe thấy liền ùa đến, kéo tôi vào con hẻm rồi thay nhau đánh đập tra tấn.
Ba mẹ và hai của Lục An thậm chí còn đứng canh ở đầu hẻm, không cho bất kỳ ai đi vào.
Bị chặn hết mọi lối thoát, cuối cùng tôi chết thảm trong con hẻm đó.
Một đám người không cho tôi lấy một chút cơ hội từ chối, cứ thế lôi tôi vào phòng khách.
Ba mẹ Lục An đang rót nước ở bàn trà, thấy tôi đến thì tươi bước tới đón.
“Chào cháu , là mẹ của Lục An, đây là ba của Lục An.”
“Đi đường mệt rồi phải không? Ngồi xuống uống miếng nước cho tỉnh nhé.”
Bà ta kéo tôi ngồi xuống ghế sofa, đưa tôi một ly nước, trong đó nổi lều bều vài cọng lá trà đen sì.
Lục An khoác vai tôi, dịu dàng:
“Thư Dao, em xem ba mẹ quý em chưa kìa, bình thường tụi còn chẳng dám uống trà này, hôm nay em đến mới pha đó!”
Nhìn ly nước gần như không màu và mấy cọng trà úa đen, trong lòng tôi chỉ muốn lạnh.
Ba Lục An ho một tiếng, ra vẻ hào sảng :
“Có gì đâu! Dâu tương lai nhà họ Lục ta, muốn gì cũng cho! Đã là người nhà thì phải rộng rãi!”
Nói xong, ông ta móc ra một bao lì xì từ túi áo, đưa cho tôi.
“Thư Dao, đây là tiền gặp mặt bác tặng cháu, cứ nhận đi.”
Vừa dứt lời, mấy người thân khác trong phòng cũng thi nhau móc bao lì xì ra.
“Đây là bao lì xì cả tặng cháu, nhất định phải cầm lấy nhé.”
“Đây là của hai, Thư Dao nhận đi con.”
“Còn đây là bà Vương hàng xóm nhờ đưa giúp, chúc hai đứa con cháu thương nhau dài lâu!”
Tôi từng bao lì xì trước mắt, trong lòng lại chẳng gợn chút cảm nào.
Ba mẹ tôi bận bịu với công việc, rất ít khi có thời gian bên tôi.
Kiếp trước, lần đầu cảm nhận sự nhiệt từ họ hàng trai, tôi đã cảm đến ngu ngơ.
Sau đó Lục An với tôi:
“Thư Dao, em xem nhà đối xử với em tốt biết bao, em không định tặng chút quà đáp lễ à?”
“Giờ đang gần đợt khuyến mãi 618, mua lúc này là rẻ nhất đấy! Để thay em chọn vài món biếu họ nhé!”
Bạn thấy sao?