07
Tôi không giấu giếm, gật đầu xác nhận: “Đúng, ta chỉ uống chút xíu, không sao. Tôi đã khuyên can, ta không nghe.”
Nghe xong, mặt cảnh sát đen sầm lại, không nhịn mà quát:
“Uống rượu lái xe tai nạn?! Bảo sao cứ khăng khăng đòi giải quyết riêng! Cô vi phạm không chỉ một hai điều đâu!”
“Vào trong lại lời khai cho tôi!”
Hứa Khả Khả hoảng sợ, vội sang Cố Bắc Xuyên cầu cứu: “Bắc Xuyên… gì đi chứ…”
Cố Bắc Xuyên khẽ run lên, sau đó quay sang nắm lấy tay tôi, vẻ mặt đạo mạo nghiêm nghị:
“Khả Khả thật quá đáng, còn dám vu oan cho em nữa.”
Hứa Khả Khả trợn tròn mắt ta, không thể tin nổi: “Đồ khốn! Anh đang cái quái gì ?!”
Cố Bắc Xuyên giả vờ không nghe, quay sang tôi tiếp: “Uyển Uyển, em đã chịu ấm ức rồi. Thật ra sớm đã nghi ngờ ta.”
“Em yên tâm, sẽ rõ với cảnh sát, chuyện này không liên quan gì đến em cả.”
Tôi hất mạnh tay ta ra với vẻ ghê tởm: “Tôi đương nhiên biết không liên quan gì tới mình. Anh tránh xa tôi ra.”
Nhưng Cố Bắc Xuyên vẫn mặt dày tiến lên một bước, định nắm tay tôi lần nữa:
“Uyển Uyển, em là mà. Sao em có thể những lời đó với ?”
Tôi lạnh giọng cắt ngang: “Cố Bắc Xuyên, tối qua chúng ta đã chia tay rồi.”
Nói xong, tôi không thèm vẻ mặt ngỡ ngàng của ta, xoay người bước lên xe rời khỏi đó như chạy trốn.
Vài ngày sau, tôi lại cảnh sát gọi đến.
Chú cảnh sát đưa tôi vài tài liệu, giọng điệu nhẹ nhõm hơn hẳn: “Kết quả giám định đã có. Trên các gói hàng cấm hoàn toàn không có dấu vân tay của .”
Tôi tò mò hỏi thêm một câu: “Còn Hứa Khả Khả thì sao?”
Chú cảnh sát dừng lại một chút, rồi lắc đầu: “Cũng không có dấu vân tay của ta.”
“Hơn nữa, chúng tôi kiểm tra lại camera giao thông và phát hiện đúng là tội phạm đã vứt chiếc xe cho ta rồi bỏ đi.”
Ông dừng một lúc, rồi tiếp: “Huống hồ, ta là người trưởng thành, chẳng ai ngu đến mức biết xe là xe ăn cắp, biết bên trong có hàng cấm, mà còn dám lái tới phòng đăng ký để sang tên cả.”
“Vì , chúng tôi thiên về khả năng ta không hề hay biết.”
“Nhưng chuyện ta uống rượu rồi lái xe vẫn đang xử lý, chắc chắn không thoát đâu.”
Tôi gật đầu, không gì thêm.
Khi rời khỏi đồn công an, Hứa Khả Khả mặt mày đắc ý chặn tôi lại.
Cô ta hếch cằm, ánh mắt đầy thách thức: “Sao hả? Cuối cùng tôi vẫn chẳng sao hết đúng không?”
“Cô tưởng mình thắng rồi à? Còn lâu nhé!”
“Chờ khi người kia bị bắt, tôi sẽ bắt hắn ta đích thân thừa nhận là đã tặng tôi chiếc xe đó!
Đến lúc đó xe vẫn là của tôi!”
Tôi lạnh lùng ta, rồi bỗng bật : “Sao lại nghĩ, chiếc xe tôi lái ở kiếp trước chính là chiếc đó?”
Hứa Khả Khả sững người, rồi như phát điên, túm lấy cổ áo tôi hét lớn: “Thì ra… mày thật sự trọng sinh rồi! Con tiện nhân này!”
“Tại sao chứ! Sao lại như ! Rõ ràng kiếp trước là mày đã lái chiếc xe đó mà!”
Tôi hất mạnh ta ra, vỗ phẳng chỗ áo bị nhàu: “Cô sai rồi. Tôi không phải loại người tham vài thứ rẻ mạt.”
“Kiếp trước, tôi đã sớm nghi ngờ chiếc xe đó có vấn đề. Trên đời gì có chuyện người ta tùy tiện tặng xe như ?”
“Sau khi ba mẹ tôi biết chuyện, họ khen tôi biết suy nghĩ, không rắc rối, rồi tự mua cho tôi một chiếc giống hệt.”
Lúc này Hứa Khả Khả mới như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, gục xuống đất khóc: “Không thể nào…”
Tôi không thèm để ý ta, chỉ ném lại một câu: “Đáng đời.”
Rồi quay người rời đi.
Tôi tưởng sau chuyện đó ta sẽ biết sợ, không ngờ ta vẫn không cam tâm.
Càng không ngờ, ta lại mở livestream, bắt đầu bôi nhọ tôi.
08
Trước ống kính, ta khóc như mưa như gió: “Tôi coi ta là thân, lái xe đưa đón ta.”
“Vậy mà xe chỉ bị đâm chút xíu, ta lại bắt tôi bồi thường 50 triệu!”
“Cái xe nát đó gì đáng giá đến thế chứ?! Mà số tiền đó tôi còn phải vay qua app mới có!”
“Tôi biết lấy gì mà trả đây?!”
Vừa khóc, ta vừa lau nước mắt: “Cô ta sắp dồn tôi đến chết rồi!”
Bạn thấy sao?