Tôi còn chưa kịp phản bác, thì Hứa Khả Khả đã ngồi phịch xuống ghế lái.
Những người khác cũng kéo tôi lên ghế sau: “Mau lên đi, tớ buồn ngủ muốn chết rồi.”
Sau khi lên xe, tôi nghe rõ Hứa Khả Khả hạ thấp giọng, hưng phấn : “Chờ đấy, lần này, chiếc xe bạc tỷ sẽ là của mình!”
Tôi hít sâu một hơi, trong lòng lạnh.
Nếu cậu đã muốn chết đến , thì tớ sẽ chiều ý.
02
Hứa Khả Khả hí hửng lái xe ra đường, tôi qua gương chiếu hậu, thấy ánh mắt ta sáng rực lên đáng sợ.
“Khả Khả, cậu chạy chậm thôi!” – Một ngồi ghế phụ nhắc nhở.
Cô ta khì khì: “Yên tâm đi, tay lái của tớ xịn lắm!”
Không biết vì quá phấn khích, hay do men rượu lên đầu, xe vừa rời bãi đậu chưa bao xa thì ta bất ngờ đánh lái gấp.
Tôi tim thắt lại, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy một tiếng “Rầm!” vang lên.
Một chiếc xe điện bị đâm văng ra, người phụ nữ ngồi trên xe ngã sõng soài ra đất, tay chân văng tứ tung.
Cả xe lập tức náo loạn.
“Khả Khả, cậu lái kiểu gì hả?!”
“Không ổn rồi! Hay để Uyển Uyển lái lại đi!”
Mọi người thi nhau mắng mỏ, còn mặt Hứa Khả Khả thì trắng bệch, tay run rẩy siết chặt vô-lăng.
Cố Bắc Xuyên cũng hoảng loạn, vội vàng tháo dây an toàn cho ta:
“Khả Khả, mau chuyển ra ghế sau!”
Anh ta hạ thấp giọng, ánh mắt dao : “Lát nữa cảnh sát tới, thì là Uyển Uyển lái.”
Tôi không thể tin nổi, chằm chằm ta: “Anh muốn tôi chịu tội thay cho ta?”
Cố Bắc Xuyên ưỡn cổ, như đúng rồi: “Khả Khả là thân nhất của em, giúp ấy một chút thì sao?”
“Em đâu có uống rượu, xe lại có bảo hiểm, sợ gì?”
Nói xong, ta kéo Hứa Khả Khả từ ghế lái xuống:
“Khả Khả, nhanh lên, sẽ không để em gặp chuyện gì đâu.”
Nhưng Hứa Khả Khả lại bất ngờ tỉnh táo, liếc đồng hồ trên tay.
Sau đó, ta lập tức lắc đầu, giật tay khỏi Cố Bắc Xuyên rồi chạy tới chỗ người phụ nữ bị đâm:
“Bác muốn bao nhiêu tiền?”
“Bác đi, chỉ cần bác không báo công an, bao nhiêu cháu cũng trả!”
Mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Khả Khả bị gì ? Dàn xếp riêng chắc phải đền nhiều lắm đó…”
“Ừ, nhỡ đâu người ta đòi số tiền khủng thì sao?”
“Khả Khả, xe Uyển Uyển có bảo hiểm mà, cậu về lại đây đi…”
Nhưng Hứa Khả Khả hoàn toàn phớt lờ, chỉ sốt ruột thúc giục người phụ nữ:
“Đưa mã QR thanh toán cho cháu đi, nhanh lên, cháu đang gấp!”
Người phụ nữ lảo đảo đứng dậy, đánh giá ta từ trên xuống dưới:
“Cô định đi luôn à? Biết đâu tôi bị di chứng thì sao?”
Hứa Khả Khả chỉ vào xe của tôi, :
“Nếu bác sợ có di chứng thì cứ chụp hết biển số xe của cháu lại.”
“Nhưng cháu thực sự có việc gấp, bác cứ một con số, cháu đảm bảo sẽ trả.”
Cố Bắc Xuyên không hiểu gì, vội kéo ta ra: “Khả Khả, cậu uống đến lú rồi à?!”
Hứa Khả Khả lén kéo ta sang một bên, thì thầm vài câu bên tai.
Cố Bắc Xuyên lập tức đổi sắc mặt, thay đổi thái độ, quay sang mắng người phụ nữ lớn tuổi:
“Khả Khả đúng! Biển số xe đây rồi, sau này có chuyện gì thì tìm biển số này là .”
“Bây giờ bọn tôi phải đi ngay!”
Tôi chỉ thấy bọn họ điên hết rồi.
Đây là xe của tôi mà!
Tôi vội rút điện thoại, lén mở quay video rồi bước xuống xe: “Tôi muốn báo cảnh sát giao thông và bảo—”
Câu còn chưa dứt, Cố Bắc Xuyên đã bịt miệng tôi: “Không báo!”
Thấy mọi người đồng loạt quay sang mình, ta lắp bắp chữa lời:
“Hôm nay Khả Khả có lòng tốt đưa mọi người về, mọi người đừng vì chuyện nhỏ mà ấy.”
“Nếu báo cảnh sát, sau này ấy còn thi bằng lái thế nào? Danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng đấy.”
Thật nực . Vậy còn danh tiếng của tôi thì sao?
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Cố Bắc Xuyên đã cúi sát tai tôi, với giọng khốn nạn:
“Tống Uyển Uyển, cái xe nát này ngày mai đem đi hủy luôn đi.”
“Chờ có tiền, mua cái mới đền cho em thì sao chứ?”
Hứa Khả Khả lập tức kéo ta về phía mình, lạnh lùng với tôi: “Thôi đủ rồi, chẳng phải cậu đang muốn đổ lỗi cho tớ để moi tiền đấy à?”
“Tớ khuyên cậu nên rộng lượng hơn chút. Trên đời này không có chuyện gì mà tiền không giải quyết .”
Bạn thấy sao?