7.
Ngày thứ ba sau khi thành thân, ta về thăm nhà theo lễ hồi môn.
Lý Thần giữ thể diện cho ta đủ đầy, mọi việc đều đích thân ra mặt.
Đến cả phụ thân và mẫu thân cũng tưởng rằng vợ chồng chúng ta hòa thuận.
Nghĩ kỹ lại, đúng là “hòa thuận”—hòa thuận như người dưng nước lã.
Theo nghi thức, hắn cùng ta tròn tất cả lễ nghi. Tuy nghi lễ nhàm chán lắt nhắt, trên mặt hắn không hề tỏ ra khó chịu.
Chỉ là… trong phủ Thừa tướng, con ruồi kia vẫn như cũ chẳng chịu ngồi yên.
“Tỷ tỷ đúng là có phúc, vừa gả đã có thể Vương phi của một người như Nhiếp chính vương – phong tư tuyệt thế.”
Hứa Khả Oánh cố ra vẻ tươi , nâng ly trà kính ta.
Ta nhạt trong lòng. Mới nãy ở tiền viện, nàng ta còn như con đỉa quấn lấy Lý Thần, gần như sắp treo người lên người hắn rồi.
Tuy rằng ta và hắn chưa có phu thê chi thực, ra ngoài mà thấy trượng phu của mình bị nữ nhân khác quấn lấy, thử hỏi có ai mà không thấy bực?
Ta khẽ nhếch môi, vẻ mặt thản nhiên:
“Muội đã quý mến Vương gia đến , chi bằng cùng tỷ vào phủ, hai người chúng ta cùng hầu hạ chàng, thế nào?”
Hứa Khả Oánh mắt bỗng sáng rỡ, chưa kịp mừng thì lại lập tức giả vờ đoan trang, che miệng nhẹ:
“Như … e là không thỏa đáng.”
Ta chậm rãi nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhàn nhạt, môi cong lên một nụ nhẹ như chẳng để tâm:
“Có gì mà không thỏa đáng?
Muội có , ta có ý, mà phủ Vương gia thì cũng hơi vắng vẻ. Có thêm người, cũng náo nhiệt hơn.”
Thấy nàng ta còn do dự, ta liền thêm dầu vào lửa:
“Ta thân thể yếu nhược, Vương gia sợ là chẳng có hứng.
Nếu muội vào phủ, ta cũng bớt lo hơn đôi chút. Dù sao thì… người nhà mình, cũng vẫn hơn là để lợi cho người ngoài.”
“Người tốt. Làm vương gia vui lòng, chẳng phải sẽ giúp phủ Nhiếp chính và phủ Thừa tướng hòa thuận hơn hay sao?”
Hứa Khả Oánh đỏ mặt, ánh mắt lại không giấu vẻ háo hức:
“Vậy muội… cung kính không bằng tuân mệnh. Chỉ là… bên phía vương gia…”
Ta nhẹ, chậm rãi đáp:
“Muội yên tâm, vương gia rất… hưởng thụ chuyện này.”
Giọng ta hạ thấp dần, trong lòng lại âm thầm tính toán—
Làm sao để tốt đẹp “tiếp đãi” vị muội muội thân thiết này đây?
Ngay lúc ấy, Lý Thần vừa từ đại sảnh trở lại, nghe mấy lời cuối cùng, bước chân khẽ khựng lại, khóe môi khẽ cong lên một đường không rõ là thật hay giễu cợt.
“Yên Nhi, đến giờ hồi phủ rồi.”
Sau khi trở lại, ta cũng nhắc đến chuyện Hứa Khả Oánh nhập phủ.
Hắn chỉ gật đầu, không một lời.
Mi mắt ta giật nhẹ—thái độ ấy, nên gọi là bất cần, hay… đa ?
Hứa Khả Oánh chính thức bước vào vương phủ, ta thậm chí còn long trọng tổ chức cho nàng ta một “yến tiệc nạp thiếp” vô cùng rình rang.
Nàng ta vui như mở cờ trong bụng, còn tưởng đây là ý chỉ riêng của vương gia.
Ta chỉ lắc đầu lạnh—buông phòng bị nhanh sao?
Đời trước ta bị nàng ta xoay như chong chóng, là do ta mù mắt hay quá dễ tin người?
Ta cứ nghĩ Lý Thần sẽ cư xử với nàng ta y hệt với ta, cùng lắm là phân phòng mà thôi.
Nào ngờ, nha hoàn Thúy Nhi chạy đến bẩm báo:
“Vương gia đã đến phòng của Hứa nương rồi ạ.”
Ta ngẩn người.
Đây chẳng phải công khai tát vào mặt ta sao?
Dẫu ta tự nhủ mình rộng lượng, một hơi này quả thật khó nuốt trôi.
Không hiểu sao, trong lòng còn có chút… nhói lên.
Có lẽ, đêm khuya vốn dễ người xao , mà ta cũng đang tức tối, nên không nghĩ nhiều liền bước thẳng tới cửa phòng của Hứa Khả Oánh.
Ta liếc sân viện vắng lặng, không biết có phải do Lý Thần cố ý sai người hay không, tất cả nha hoàn canh gác đều bị điều đi nơi khác.
Đèn trong phòng đã tắt, bên trong vang ra tiếng ngọt lịm và giọng nũng nịu của Hứa Khả Oánh, âm điệu mị hoặc khiến người nghe cũng muốn nôn ra.
Chút lý trí còn sót lại của ta lập tức tan thành mây khói.
Ta giơ tay, chuẩn bị xông thẳng vào phòng, bàn tay ấy còn chưa chạm đến cửa thì đã bị một người giữ chặt lại giữa không trung.
Chưa kịp phản ứng, một bàn tay lớn đã bịt kín miệng ta, kéo ta ra khỏi sân với lực đạo mạnh mẽ, ta căn bản không thể giãy giụa nổi.
Mãi đến khi ánh nến rọi vào mắt, ta mới dần hồi thần. Ánh sáng chói mắt, khiến ta phải nheo mắt lại một lúc mới rõ người trước mặt:
“Lý Thần?! Sao chàng lại ở đây?”
Hắn liếc ta một cái, ánh mắt thản nhiên như cũ, khẽ xoa cổ tay bị ta cào:
“Nếu không ở đây, thì bổn vương nên ở đâu?”
Ta cụp mắt xuống, trong đầu vẫn còn ong ong.
Chẳng lẽ… là ta hiểu lầm rồi?
Ta dè dặt cất tiếng hỏi:
“Vậy… người đang ở trên giường của Hứa Khả Oánh là…?”
“Là thị vệ.”
Giọng hắn chẳng mang lấy một tia cảm .
“Chàng… vì sao lại thế?”
Ta không khỏi khẽ run—việc này, chẳng giống với cách hành sự thường ngày của hắn chút nào.
Không ngờ, khuôn mặt vốn lạnh như băng kia, đột nhiên xuất hiện một tia nhẹ, hắn chậm rãi tiến lại gần, hơi thở nóng rực phả lên má ta, khiến cả người ngưa ngứa khó tả.
“Sao? Nàng thật sự nghĩ… bổn vương sẽ ‘vui vẻ’ đến mức mệt chẳng biết chán?”
Hắn nhấn từng chữ, lời ấy khiến tim ta đập rộn ràng, chỉ cảm thấy toàn thân như mất khống chế.
Ta vội vàng áp chế trái tim như sắp nhảy khỏi lồng ngực, ấp úng hỏi:
“Chàng… chàng nghe hết rồi à?”
Lý Thần thu lại nụ , ánh mắt ta mang theo vài phần khó đoán, rồi vòng qua bàn ngồi xuống, lật xem tấu chương như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Ta như bị bao phủ bởi một làn sương mù, hoàn toàn không hiểu ẩn ý trong ánh mắt đó là gì.
“Hứa Khả Oánh với ta không oán không thù, nếu vương gia rằng vì thần thiếp,
thần thiếp thật sự… khó mà tin .”
Không có lợi ích, không có mưu đồ—liệu hắn có vì ta mà thủ?
“Hứa Khả Oánh tư chất không sạch sẽ, lại lén nhiều chuyện mờ ám.
Còn nàng, mang nàng về phủ tất có dụng ý riêng.
Tiệc nạp thiếp tổ chức rình rang như là để khiến nàng ta buông lỏng cảnh giác.
Bổn vương chẳng qua chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”
Lời hắn thốt ra không hề chần chừ, thẳng thắn đến mức khiến ta nghẹn lời.
Trong khoảnh khắc ấy, ta chẳng biết phải gì thêm, chỉ cảm thấy người này… đúng là hành sự không màng tư lợi, lại khiến lòng ta… xao đến khó hiểu.
Một lúc sau, ta nhẹ giọng :
“Tạ ơn vương gia.”
8.
Hứa Khả Oánh mang thai.
Còn cha đứa bé là ai… thì chưa rõ.
Vì thế, trong khi ta còn bị che mắt chưa hay tin, nàng ta đã bắt đầu tác oai tác quái trong phủ Nhiếp chính vương.
Lúc thì bắt nha hoàn của ta về phục vụ ở biệt viện nàng ta, lúc lại giành đầu bếp của ta, khi thì kiếm chuyện quấy nhiễu, đủ mọi trò hạch sách.
Trước kia, còn có Lý Thần trong phủ, nàng ta ít nhiều còn biết dè chừng.
Nhưng gần đây, Lý Thần lệnh xuất thành bình loạn phỉ, nàng ta lập tức thừa nước đục thả câu, ngày càng đà lấn lướt.
“Tỷ tỷ à, vương gia thương muội nên dặn tỷ nhường lại chính phòng cho muội…
Muội cũng đã khuyên người rồi, vương gia không nghe, muội cũng đành bất lực thôi.
Tỷ cũng biết mà, thân thể muội vốn yếu ớt…”
Vừa , nàng ta vừa đưa tay xoa xoa cái bụng mới nhô lên một chút, dáng vẻ đáng thương như thể ta mới là người vô lý.
Ta lạnh.
Mấy ngày nay ta đã nhẫn nhịn đến cực hạn:
“Hử, ta là chính thê mà chẳng hề hay biết vương gia có hạ chỉ như sao?
Huống hồ vương gia rời phủ nhiều ngày, thì thế nào vượt mặt ta để đưa muội vào ở chính phòng?”
Ánh mắt ta lạnh đi rõ rệt:
“Thúy Nhi!”
Thúy Nhi lĩnh mệnh, bước tới trước mặt Hứa Khả Oánh, không không rằng tát thẳng một cái.
Hứa Khả Oánh sững người.
Một lúc sau, nàng ta mới bừng tỉnh, cả lễ nghi giả tạo cũng vứt sạch, cơn giận tràn đầy khuôn mặt:
“Tiện tỳ! Ngươi dám đánh ta à?!”
Nha hoàn của nàng ta còn chưa kịp tiến lên, đã bị người của ta đè xuống khóa lại.
Thúy Nhi ra tay nhanh như chớp, bồi thêm một cái tát nữa, giòn tan.
Hứa Khả Oánh choáng váng hẳn tại chỗ, ánh mắt ta tràn đầy oán độc như muốn ăn tươi nuốt sống.
Ta ung dung uống một ngụm trà, đặt chén xuống, thong thả :
“Khả Oánh à, ta nhớ lúc mới vào phủ, bà vú đã dạy muội quy củ đầy đủ.”
Ta nghiêng đầu, nhấn mạnh từng chữ:
“Người đâu—Hứa di nương vô lễ, loạn quy củ, xử tội bằng roi!”
Mặt Hứa Khả Oánh lập tức trắng bệch như tờ giấy, toàn thân run rẩy:
“Lưu Hàm Yên! Ngươi không thể !
Trong bụng ta còn có con của vương gia!”
Ta nhíu mày, day day huyệt thái dương, cực kỳ phiền muộn:
“Ồn ào quá.”
Thúy Nhi hiểu ý, lấy giẻ rách nhét vào miệng nàng ta.
Chỉ chốc lát sau, Hứa Khả Oánh bị lôi ra giữa sân, bị trói tay chân vào cọc gỗ, treo lên thật cao.
Ánh mắt Hứa Khả Oánh tràn đầy kinh hoảng, thân thể run rẩy không ngừng, lắc đầu như điên.
Ta vén nhẹ mấy lọn tóc bên trán, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng phủ Thừa tướng nhuộm máu đỏ như son năm đó.
Ta khẽ lạnh:
“Hành hình!”
Vệ binh giơ cao roi da, ra tay không chút lưu , roi quất xuống như mưa, vang dội đến rợn người.
Hứa Khả Oánh toàn thân co giật, chưa đến hai mươi roi đã ngất lịm.
Ta nàng ta vô cảm, rồi quay sang ra lệnh:
“Gọi nàng ta tỉnh.”
Nước đá lạnh như băng dội thẳng xuống người, Hứa Khả Oánh lập tức tỉnh lại, toàn thân run cầm cập. Ta bước đến gần, nhấc khăn vải đang nhét trong miệng nàng ra.
Vừa thở, nàng ta đã vội há miệng, vừa ho vừa rít gào:
“Lưu Hàm Yên! Trong bụng ta là cốt nhục của vương gia! Ngươi dám đối xử với ta như , đợi vương gia trở về—hắn chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!”
Ánh mắt nàng ta như rắn độc, oán hận vô cùng.
Ta bình thản nàng, không chút dao .
Túm lấy cằm nàng, ta cúi đầu sát lại, khóe môi cong lên một nụ lạnh như băng:
“Ồ? Thật sao?”
“Lưu—” nàng ta còn chưa kịp mắng tiếp, ta đã vung tay tát một cái.
Bàn tay có hơi tê, lòng ta rất khoái.
Ta dặn dò:
“Tiếp tục. Đánh đến khi còn nửa cái mạng.”
Giọng ta nhẹ như gió thoảng, trong sân, tất cả thị nữ và thị vệ đều cúi gằm đầu, không dám phát ra một tiếng .
“Aaaaaa!!” – Tiếng gào thảm thiết của Hứa Khả Oánh vang vọng khắp con phố, ai nấy đều sợ hãi khi nghe đến tên ta.
Từ đó về sau, mọi người trong kinh thành bắt đầu thì thầm:
“Vương phi Lưu thị và Nhiếp chính vương đúng là một đôi trời sinh, đều là người máu lạnh như nhau.”
Lý Thần trở về.
Không còn dáng vẻ hào hùng lúc xuất chinh, mà là toàn thân đầy thương tích.
Ta canh trước cửa, từng nha hoàn bưng chậu nước loang máu đi ra đi vào, tay siết chặt khăn tay đến trắng bệch.
Nửa canh giờ sau, thái y bước ra, toàn thân run rẩy như cành khô trước gió.
Ta lập tức tiến lên đón, vội hỏi:
“Vương gia thế nào rồi?”
Thái y hành lễ, đáp:
“Không còn gì đáng ngại.”
Ta thở phào, bước nhanh vào phòng.
Trong phòng, tất cả nha hoàn đều đã bị đuổi ra ngoài, chỉ còn lại Lý Thần nằm trên giường.
Ta ngồi xuống mép giường, gương mặt trắng bệch như tờ giấy của hắn, khẽ nhướng mày:
“Nói xem, đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Thần mở mắt, ánh u tối tràn ngập:
“Chúng ta… hòa ly đi.”
Bạn thấy sao?