10
Hướng Hoa Đông thành thân rồi, thành thân với ai? Với Tô Vân Tĩnh.
Mọi chuyện đều nằm trong dự liệu. Ta lặng lẽ chén trà trên bàn, trầm ngâm suy nghĩ.
Kiếp trước, hoàng đế vì muốn kiềm chế thế lực ngoại thích của hoàng hậu, liền âm thầm nâng đỡ phụ thân ta để tạo thế cân bằng.
Thế phụ thân một lòng vì nước vì dân, dù hiểu rõ thánh ý, vẫn hữu ý vô ý tránh đối đầu trực diện với phủ Vũ Định Hầu.
Nhưng Vũ Định Hầu nào phải hạng dễ đối phó, hết lần này đến lần khác giở trò quấy , đến mức phụ thân cuối cùng cũng không nhẫn nhịn , dâng sớ buộc tội hắn một phen. Hoàng đế nhân cơ hội ấy liền ngầm ra tay áp chế thế lực phủ Vũ Định Hầu.
Vũ Định Hầu lòng dạ hẹp hòi, thù dai nhớ lâu, sau này e là đã cấu kết với Hướng Hoa Đông, giả chứng cứ phụ thân thông địch phản quốc, cuối cùng dẫn đến một trận huyết tẩy tướng phủ.
Ta khẽ gõ nhịp ngón tay lên mặt bàn, trong lòng vẫn đầy nghi hoặc — hoàng thượng xưa nay rất mực tín nhiệm và trọng dụng phụ thân, cớ sao chỉ vì một mảnh chứng cứ giả mà lại dễ dàng quay lưng?
Thông địch phản quốc — loại tội danh này đâu phải muốn vu là vu , trừ phi…
“Đang nghĩ gì ?”
Ta ngẩng đầu người mới tới:
“Sao chàng lại xuống giường rồi? Không nghỉ ngơi thêm chút nữa sao?”
“Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại.”
Ta hoàn toàn hồi thần, cúi đầu liền thấy bên hông hắn đeo một túi hương quen thuộc. Mặt ta chợt đỏ lên:
“Sao tự nhiên lại mang nó?”
Lý Thần điềm nhiên đáp:
“Là vương phi của bản vương tặng, đương nhiên phải đeo.”
Mặt ta lại càng đỏ hơn.
Thấy phản ứng của ta, Lý Thần khẽ tâm:
“Yên nhi, thật ra ta…”
Lời còn chưa dứt, một nha hoàn vội vã chạy đến cắt ngang:
“Vương gia, vương phi, không hay rồi! Thứ phi Hứa thị đã tự vẫn!”
Ta nhíu chặt mày — c.h.ế.t như thế, chẳng phải tiện nghi cho ả quá rồi sao?
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu , các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Khi đến phòng chứa củi, chỉ thấy Hứa Khả Oanh m.á.u me đầy người, thê thảm không nỡ . Đương nhiên, chuyện này cũng có phần sắp xếp của ta — chẳng qua là thỉnh thoảng bảo thị vệ cầm roi đến “hầu hạ” một phen mà thôi.
Thôi .
Một khắc sau, phủ y quan quỳ gối trước mặt Lý Thần, trầm giọng bẩm báo:
“Vương gia, vương phi, đứa bé trong bụng Hứa thị… không giữ rồi.”
Ta lặng lẽ liếc y quan một cái thật sâu — đứa bé kia sớm đã chẳng còn, nay lại cố ý nhắc lại trước mặt Lý Thần, lòng dạ thật đáng nghi.
“Biết rồi, lui xuống đi.”
[ – .]
Lý Thần mặt không đổi sắc, giọng thậm chí còn có phần lạnh lẽo.
Đám hạ nhân xung quanh nghe , ai nấy đều bất giác đứng thẳng người hơn — vị vương gia này, quả thật là người lạnh tâm vô .
11
Việc tốt thì chẳng mấy khi đến đôi, mà việc xấu thì lại kéo nhau ùn ùn kéo tới.
Chẳng phải sao, Hứa Khả Oanh còn chưa xử lý xong, thì đã có hai con ruồi vo ve bay tới nữa rồi.
Ta cùng Lý Thần ngồi trong chính đường, đối mặt với Hướng Hoa Đông và Tô Vân Tĩnh, hai kẻ tay cầm thiệp mời mà đến. Người trước thì tươi như hoa nở, kẻ sau thì ánh mắt dính chặt vào người Lý Thần không rời.
Hướng Hoa Đông đúng là giỏi nhẫn nhịn, kiếp này nhẫn, kiếp trước cũng nhẫn .
“Thật là khó cho trạng nguyên gia rồi, còn phải đích thân mang thiệp mời đến.” Ta mà không , ánh mắt lạnh như băng quét qua cả hai người họ.
Sắc mặt Lý Thần cũng chẳng khá khẩm hơn, nét lạnh lùng kia vẫn như cũ không suy suyển — từ sau khi nam nhân này bắt đầu ngầm tỏ ý gần gũi, ta lại càng càng thấy thuận mắt.
“Đâu dám, có thể đích thân mang thiệp đến, là vinh hạnh của ta và Vân Tĩnh.” Hướng Hoa Đông đứng dậy, chắp tay thi lễ. “Thiệp mời đã trao, ta cùng Vân Tĩnh xin phép…”
Hai chữ “cáo từ” còn chưa kịp xong, bên ngoài viện đã vang lên tiếng khóc than thê lương, ai oán nức nở.
Ta cùng Lý Thần liếc mắt nhau, trong lòng đều đã hiểu rõ.
“Vương gia, chuyện này là…” Hướng Hoa Đông lộ ra vẻ khó xử.
Ta khẽ :
“Chỉ là một nha hoàn vô danh mạo phạm bổn cung, cho nên dạy dỗ một chút mà thôi.”
Nào ngờ Hứa Khả Oanh đột nhiên gào thét lên:
“Vương gia! Vương gia ơi, hài tử của chúng ta số thật khổ mà!”
Sắc mặt Lý Thần lập tức trầm xuống. Hắn vốn dĩ đang định sớm tiễn khách, ai ngờ Tô Vân Tĩnh lại bất ngờ xông lên, giơ tay chỉ thẳng vào mặt ta, tức giận quát lớn:
“Liễu Hàm Yên, ngươi lại chuyện thương thiên lý gì nữa hả?”
Ta còn chưa kịp mở miệng phản bác thì giọng trầm ổn đầy khí thế của Lý Thần đã vang lên:
“Vô lễ! Vương phi của bản vương từ bao giờ đến lượt ngươi chỉ trỏ khua tay?”
Thân hình Tô Vân Tĩnh khẽ run, khí thế vừa rồi lập tức tan biến như mây khói:
“Thần… Thần Thần ca ca…”
“Im miệng.” Ta lườm nàng một cái, rồi quay sang Hướng Hoa Đông, trong ánh mắt đã lộ rõ vài phần khinh miệt:
“Trạng nguyên gia, phiền ngài quản cho tốt thê tử của mình. Miệng gọi phu quân người khác là ‘ca ca’, sợ là không hợp quy tắc.”
Hướng Hoa Đông ánh mắt trầm xuống, chắp tay :
“Vương phi dạy phải.”
Tô Vân Tĩnh vẫn còn muốn mở miệng mắng mỏ gì đó, vừa thấy sắc mặt Lý Thần, lời đến bên môi liền bị nàng nuốt ngược trở vào.
Bạn thấy sao?