Trọng Sinh Chi Nhiếp [...] – Chương 3

3

Ai ngờ, bụng đói meo mà đợi đến nửa đêm — Lý Thần vẫn chưa xuất hiện!

Ta giận dỗi, giật tấm khăn voan xuống, chẳng còn bận tâm đến quy củ gì nữa, bắt đầu ăn bánh điểm tâm và quả khô đặt trên bàn. Trong lòng vừa bực vừa nghi, không khỏi suy nghĩ:

Lý Thần… có ý gì đây?

“Vương phi, vương gia đã ngủ ở thư phòng rồi. Người cũng nên nghỉ sớm một chút.”

Tiếng thị nữ Thúy Nhi khẽ truyền vào, khiến ta khép mắt lại, thở dài. Có vẻ như… ta đã hiểu sai gì đó.

Đầu ngón tay vương vụn bánh, ta khẽ xoa nhẹ, lòng lại bỗng dưng nhẹ nhõm:

“Thế cũng tốt…”

Lý Thần… hẳn là vẫn chưa nhận ra ta.

Nhưng trời chẳng chiều lòng người.

Hôm sau, ta định tìm Lý Thần thương nghị một chuyện, ai ngờ vừa bước ra khỏi cửa, liền va phải một nữ tử vóc dáng yểu điệu, dung mạo thanh tú.

“Ngươi là ai?”

Nàng ta lạnh, trong mắt đầy khinh miệt:

“Bản tiểu thư là biểu muội ruột của Hoàng hậu nương nương, đích nữ Vũ Định Hầu phủ — Tô Vân Tĩnh.”

Ta lạnh nhạt nàng, trong lòng âm thầm ghi nhớ bốn chữ “Vũ Định Hầu phủ”.

Nếu ta nhớ không lầm, kiếp trước Vũ Định Hầu phủ chính là một trong những kẻ chủ mưu khiến phủ Thừa tướng diệt môn.

Ngọn lửa hừng hực, biển m.á.u cuồn cuộn hôm ấy lại hiện lên trước mắt.

Thân thể khẽ run, ta tỉnh lại liền tát thẳng vào mặt nữ tử kia:

“Vô lễ! Đây là phủ Nhiếp chính, bổn cung là chính thất của Nhiếp chính vương — bát kiệu đón rước, danh chính ngôn thuận! Đến đây, ngươi phải cung cung kính kính gọi một tiếng ‘nương nương’!”

Tô Vân Tĩnh không ngờ ta lại thủ, là kẻ quen nuông chiều, sao chịu nổi cái nhục này?

Lập tức giương nanh múa vuốt nhào tới:

“Ả tiện nhân này!”

Khóe mắt ta liếc thấy Lý Thần đang từ cửa chính trở về sau buổi chầu. Vốn định ngăn lại, ta cố ý hạ tay xuống — để mặc cho cái tát của nàng ta giáng xuống mặt mình.

Ta vốn mảnh mai yếu đuối, má lập tức sưng vù.

“Vương gia.”

Thấy người tới, ta đứng dậy, chỉnh lại thân hình bị đánh lệch, nhẹ cúi người, giọng ẩn nhẫn uất ức:

“Thiếp bị đánh rồi…”

Không ngoài dự liệu, Lý Thần khẽ nhíu mày.

“Xảy ra chuyện gì?”

Tô Vân Tĩnh đã lạnh toát sống lưng. Nàng hiểu rõ thủ đoạn của Lý Thần hơn ai hết.

Chưa kịp mở miệng, ta đã nhẹ giọng :

“Chỉ là Vân Tĩnh còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

“Ngươi!” Tô Vân Tĩnh giận tím mặt, vô thức níu lấy tay áo Lý Thần:

“Ca ca, muội chỉ muốn tới thăm huynh, ai ngờ Liễu Hàm Yên lại muội vô lễ, rồi bất ngờ tát muội! Muội nhất thời không kiềm chế, mới… mới thủ lại…”

Lý Thần liếc thoáng qua hai bên — một bên là mặt nàng trắng nõn không một dấu vết, một bên là mặt ta đỏ bừng sưng vù.

Sắc mặt hắn trầm xuống:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu , các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Bản vương bị mù chắc?”

Tô Vân Tĩnh lập tức cứng người, vô thức đưa tay sờ má mình — không còn chút cảm giác đau đớn nào.

Trong lòng ta lạnh.

[ – .]

Ta thân thể yếu ớt, sức lực chẳng bao nhiêu, ban nãy dẫu có dùng toàn lực, cũng chỉ khiến nàng đau nhất thời, không thể để lại dấu vết.

“Cút ra ngoài!”

Tô Vân Tĩnh run lên, không cam lòng Lý Thần, nghiến răng ta bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Thật sự đánh nàng sao?”

Lý Thần lại quay sang ta, mặt không cảm , giọng đã dịu đi.

Ta khẽ gật đầu:

“Vâng.”

“Vì sao?”

“Vô lễ, dám vượt cấp phạm thượng.”

Danh phận Vương phi của ta — cao hơn phủ Vũ Định Hầu không biết bao nhiêu lần.

Ta ngỡ hắn sẽ trách ta, dù gì ta cũng đã ra tay trong hậu viện, khiến thể diện phủ Vũ Định Hầu mất sạch. Việc này xét cho cùng cũng chẳng có lợi cho hắn hay phủ Nhiếp chính.

Ai ngờ hắn lại :

“Lần sau muốn đánh, cứ bảo người hầu thay.”

“…Hả?”

Ta hơi sửng sốt, ngẩng đầu — thì thấy ánh mắt hắn đang dừng lại nơi bàn tay sưng đỏ của ta.

“Vâng.”

Ta đáp khẽ, lòng như có gì đó âm thầm nảy nở.

Là một thứ gì đó… từng quen thuộc lắm rồi.

05

“Vương gia, thiếp có chuyện muốn thưa.”

Ta đứng ngoài thư phòng, lặng lẽ chờ đợi.

“Vào đi.”

Ta bước vào, đảo mắt quanh một lượt — trong phòng chẳng có thêm ghế nào, đành đứng yên đối diện hắn để đàm thoại.

“Vương gia, thần thiếp và ngài… là phu thê, phải không?”

Thần sắc Lý Thần thoáng khựng lại, rất nhanh đã khôi phục vẻ điềm nhiên:

“Phải.”

“Vậy cho phép thiếp mạo muội hỏi — vì sao đêm tân hôn lại cố ý tránh phòng?”

Giọng ta nhàn nhạt, bàn tay đã siết chặt lấy khăn lụa trong tay.

Đêm thành thân mà phu quân chia phòng, một khi truyền ra sẽ trở thành trò khắp kinh thành. Phủ Thừa tướng cũng vì thế mà bị bôi nhọ danh dự.

Lý Thần bình thản, mắt không rời khỏi tấu chương:

“Bởi vì hôn sự này chỉ là lợi dụng lẫn nhau, tiểu thư phủ Thừa tướng — nàng hẳn cũng rõ điều đó.”

“Phải rồi…”

Ta khựng lại giây lát, giọng dịu xuống:

“Chuyện phân phòng, mong vương gia giữ kín. Nếu để truyền ra ngoài, đối với ngài và phủ Thừa tướng, đều là chuyện chẳng lành.”

Cũng là vì — ta không muốn khiến phụ thân lo lắng.

“Tất nhiên.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...