Bành Nguyên thì tham hơn, nhập luôn cả đống hạt đã mốc meo, bốc mùi, thậm chí hết hạn mấy năm trời, rồi bọc lại thành “hàng mới”.
Giờ thì, cả hai đứa bọn họ cũng đừng mong thoát thân.
Khi bị áp giải ra tòa, tôi chỉ ngồi yên một góc, lạnh lùng cảnh Tiêu Nguyệt hí hửng.
Cô ta tôi, lại Tiêu Thần và Bành Nguyên bên cạnh, rạng rỡ như vừa thắng lớn:
“Giang Ngôn Nghiên, tôi đã chạy không thoát mà! Siêu thị đó là tiền bỏ ra, giờ xảy ra chuyện, người đầu tiên bị lôi ra chịu tội chắc chắn là !”
“Nghe tôi này, mọi người cứ tập trung đòi ta đi! Nhà mẹ đẻ ta lắm tiền lắm của, muốn đòi bao nhiêu cũng , đừng ngại nhé!”
Cô ta xong, tôi liền nhoẻn miệng .
Ừ đấy, đừng ngại, cứ đòi nhiều vào!
“Không đúng, cửa hàng đó phải đền cho nhà tôi! Gọi là… gì nhỉ, tổn thất tinh thần! Đúng rồi, còn xe của nữa, cũng là của nhà tôi luôn! Và phải ly hôn với tôi, ra đi tay trắng!”
Tiêu Nguyệt hăng say, mặt mày phấn khởi suýt nữa thì nhảy cẫng lên.
Nhưng đúng lúc đó, thẩm phán nhíu mày quát:
“Bị cáo giữ im lặng!”
Cô ta sửng sốt, ngẩng đầu ngớ người hỏi: “Bị cáo? Ai là bị cáo?”
Ai vào đây ngoài ?
Dưới lời giải thích của tòa, ta cuối cùng cũng hiểu ra…
Chính mình mới là kẻ bị đẩy ra chịu tội.
Tiêu Nguyệt quay đầu Tiêu Thần và Bành Nguyên, rồi như hóa điên, gào khóc:
“Anh! Lương tâm đâu rồi? Anh thực sự muốn tự tay đưa em ruột vào tù sao?”
“Còn nữa, Bành Nguyên, một mặt dụ dỗ tôi lên giường, một mặt kéo tôi vào đường dây buôn lậu, giờ lại còn định đổ hết tội cho tôi à?”
“Đồ cầm thú! Hai người đúng là không phải người!”
Tiêu Nguyệt mắng chửi loạn xạ, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Nhưng có loạn thế nào thì cũng không thay đổi sự thật.
Tất cả bằng chứng đều chỉ thẳng vào ta.
Thậm chí, Tiêu Thần và Bành Nguyên còn thi nhau xin nhân chứng chống lại ta, đẩy hết tội lên đầu Tiêu Nguyệt.
Đến lúc phiên tòa kết thúc, Tiêu Nguyệt đã như kẻ mất hồn.
Cô ta lẩm bẩm liên tục:
“Sao lại thế này… Tôi không có tội… Không thể nào…”
Ngay khoảnh khắc cảnh sát tư pháp áp giải ta ra khỏi ghế bị cáo, Tiêu Nguyệt đột ngột vùng vẫy thoát ra, nhào tới trước mặt Bành Nguyên, dùng xích khóa tay siết chặt cổ hắn.
Dù Bành Nguyên ra sức giãy giụa, dù cảnh sát liên tục kéo ra, ta vẫn siết chặt không buông.
Nếu không phải cảnh sát kịp thời dùng dùi cui điện khiến ta tê liệt, e rằng Tiêu Nguyệt đã thực sự người tại tòa.
Tiếc thật.
Bị điện giật, ta ngã gục, co giật liên hồi, miệng gào thét ghê rợn, không khí nồng nặc mùi cháy khét và mùi khai.
Cảnh sát đen mặt, lập tức áp giải ta rời đi.
Tiêu Thần thì giọng khàn khàn, lao tới mắng tôi:
“Chính đúng không? Cô biết hết mà vẫn để mặc, cố để nó phạm tội!”
Ừ, đoán đúng đấy.
Nhưng mà… có bằng chứng không?
Không có chứng cứ, định buộc tội tôi thế nào?
9
Cuối cùng, Tiêu Nguyệt bị còng tay đưa thẳng vào nhà giam.
Với tội danh “ nguy đến an toàn thực phẩm, chết người do cẩu thả”, ta bị truy tố theo Điều 233 Bộ luật hình sự, bị kết án bảy năm tù giam.
Không chỉ phải ngồi tù, Tiêu Nguyệt còn phải gánh thêm một khoản bồi thường khổng lồ.
Tiêu Thần và Bành Nguyên tuy mức độ liên quan nhẹ hơn, cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Bọn họ cũng bị buộc phải bồi thường số tiền rất lớn, đến mức phải bán hết tài sản mới mong gỡ gạc lại chút ít.
Buồn nhất là Tiêu Thần muốn bán xe, bán nhà lấy tiền trả nợ — xe lại đứng tên tôi, còn căn nhà thì tuy có tên ta là tài sản tôi mua trước hôn nhân, hoàn toàn không liên quan tới ta.
Anh ta muốn bán mà cũng không bán nổi!
Bạn thấy sao?