Trọng Sinh Chị Dâu [...] – Chương 5

Không biết Tiêu Nguyệt còn dám đăng bài khoe khoang lên mạng xã hội không nhỉ?

Nếu còn đăng, chắc tôi sẽ comment tặng cho ta dòng caption:

“Anh em ơi, ai hiểu nỗi khổ này — hóa ra đứa thiệt thòi nhất lại là mình!”

Dĩ nhiên, Tiêu Nguyệt đâu chịu nhận sai, lập tức kéo cảnh sát lại phân bua:

“Tiền là của Giang Ngôn Nghiên bỏ ra mà! Phải tìm ta chịu trách nhiệm, không thể tính cho tôi!”

Nhưng sau khi cảnh sát tìm hiểu rõ — rằng tôi chỉ đầu tư vốn giúp chồng khởi nghiệp, hoàn toàn không giữ cổ phần hay quyền lợi gì trong siêu thị — họ liền tuyên bố:

“Chuyện này không liên quan đến Giang, ấy không có bất kỳ trách nhiệm liên đới nào.”

Sau đó, cảnh sát còn quay sang hỏi thẳng hai em:

“Giờ các người xem, là Tiêu Nguyệt giả con dấu, nhập hàng hết hạn, ra ba ca tử vong và mười ca ngộ độc?

Hay là Tiêu Thần tự ý bán hàng lỗi cho khách mà không kiểm tra, dẫn tới hậu quả này?”

Trong khoảnh khắc ấy, Tiêu Nguyệt và Tiêu Thần chỉ biết tròn mắt nhau.

Giờ sao đây?

Chọn cách nào cũng xong đời cả!

Tôi chống cằm, tươi rói hai người:

“Hay là hai người chơi oẳn tù tì đi? Ai thua thì đi ngồi tù nha?”

“Con khốn, tất cả là do mày !” — Tiêu Thần gào lên.

Tôi mỉm nhắc nhở ta:

“À, mà đừng quên còn có Bành Nguyên — ông chủ chợ đầu mối Nguyên Nguyên. Chính ông ta xúi giục em đáng thương của đó. Nếu muốn, có thể kiện ông ta, không liên quan gì, chỉ cần khai đúng sự thật.”

Lời tôi vừa dứt, Tiêu Thần như bừng tỉnh, lập tức đòi đi tố cáo Bành Nguyên.

Vừa nghe tới đó, Tiêu Nguyệt tái mét, vội nhào tới ngăn lại:

“Anh ơi đừng mà! Anh Nguyên đâu có sai! Hàng của ấy chắc chắn ổn!”

“Anh Giang Ngôn Nghiên đi, ta rõ ràng biết trước, mà vẫn trơ mắt rơi vào bẫy! Chính ta mới là kẻ đầu sỏ!”

Nói tới đây, Tiêu Nguyệt tưởng như nắm thóp, ánh mắt đắc ý chằm chằm tôi.

“Giang Ngôn Nghiên, biết rõ mà không báo, để cho lũ trẻ bị thảm, cũng chẳng vô can đâu!”

Thế , ta không nhận ra — câu đó chẳng khác nào tự thú tội trước mặt cảnh sát!

Tôi bật .

“Ơ kìa Tiêu Nguyệt, sao biết tôi biết mà không báo nhỉ?”

Tôi rút điện thoại ra, đưa cho cảnh sát xem.

Trong đó là bản ghi lại cuộc gọi báo án — ngay sau khi phát hiện vấn đề, tôi đã lập tức báo cảnh sát.

Chỉ tiếc tốc độ bên kia nhanh hơn, tôi vừa gọi xong, Tiêu Nguyệt đã kéo đám họ hàng tới siêu thị chuyện, rồi nhanh tay gọi cảnh sát để vu vạ cho tôi.

Cảnh sát hôm đó đến — là để bắt ta, chứ không phải tới bắt tôi!

Đến nước này, Tiêu Thần còn không hiểu sao?

Là em ta tham lam ăn hoa hồng đến mờ mắt, rốt cuộc ta phải gánh mấy mạng người trên lưng.

Trong khi đó, đám họ hàng bị đã phẫn nộ đến mức chỉ muốn xé xác hai em nhà họ.

8

Siêu thị bị niêm phong ngay trong ngày hôm đó.

Nguyên nhân: bán hạt dinh dưỡng hết hạn, ra ba ca tử vong và mười ca ngộ độc nặng.

Chợ đầu mối Nguyên Nguyên của Bành Nguyên cũng không thoát khỏi liên lụy, bị lệnh đóng cửa kiểm tra ngay hôm sau.

Bành Nguyên vốn lanh lẹ, nghe phong thanh là giấy tờ giao hàng có vấn đề liền vội vã trốn về quê.

Nhưng lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.

Bành Nguyên rất nhanh sau đó đã bị bắt.

Rất nhiều gia đình nạn nhân cũng tìm tới quê ta chặn trước cửa, mắng chửi vì chính hạt dinh dưỡng của ta đã khiến con cái họ phải nhập viện, đòi ta phải bồi thường.

Thấy chuyện vỡ lở, Bành Nguyên cũng chẳng thèm giả vờ nữa, buông luôn:

“Ơ hay, sao lại đổ hết lên đầu tôi? Tôi đâu có nhập hàng, mà tôi cũng chẳng có giấy phép kinh doanh. Chợ của tôi cũng chưa chính thức mở đâu. Các người muốn đòi tiền thì tìm người nào chi tiền nhập hàng ấy!”

Nhưng ta đâu ngờ — lời này vừa thốt ra, tính chất vụ việc lập tức trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Kinh doanh trái phép, buôn bán thực phẩm quá hạn, độc hậu quả nghiêm trọng.

Với loạt tội danh này, đủ để Bành Nguyên bóc lịch mục xương!

Mà Tiêu Nguyệt cũng đừng hòng thoát tội.

Tham lam lại không chịu bỏ vốn, ta bảo Bành Nguyên kiếm lô hàng rẻ tiền, thay bao bì mới để dễ lừa bán.

Chương 6 tiếp:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...