Trọng Sinh: Bù Đắp [...] – Chương 8

Theo như các thấy thì Hàn Phong là một người ấm áp, nương theo Ngạn Doanh?

Tước: Alo! Nhìn thẳng tên truyện.

______________________

Người trên xe xuống hết lập tức quản gia và mấy người giúp việc đều đứng xếp hàng chào đón chủ và khách. Bọn họ đã thông báo trước rằng hôm nay biệt thự sẽ có khách quen, để khách cảm thấy thoải mái chào xong bọn họ liền nhanh chóng lui ra căn nhà nhỏ phía sau biệt thự nấu ăn để tránh cản trở.

"Cha đúng là thiên vị mà, con xin cha một khu đất nhỏ trồng sen đá thì cha không cho, em thì cha trồng hẳn cả vườn nho luôn cơ" Ngạn Bách bất mãn chất vấn ông Lâm

"Cái thằng quỷ này" ông Lâm tức thằng con trời đánh này đến điên lên, nó mà dám so với con bảo bối của ông ư.

"A Phong, con đừng để ý, Ngạn Doanh từ nhỏ rất thích ăn nho, bên ngoài lại không yên tâm cho con bé ăn nhiều quá, liền trồng tại nhà xem như cây cảnh"1

"Không sao ạ, Doanh thi thích là ạ"1

Cái gì thế này, đứng im cũng dính đạn sao. Ây da ngại chết rồi.

"Ha ha, , này thấy A Phong không hả, đúng là chả tích sự gì, A Phong con có muốn tham quan vườn nho không, Doanh nhi dẫn con đi chứ"

Thuận nước thì đẩy thuyền thôi, con rể ông cưng chiều con ông như , người ba vợ đây cũng thấy hạnh phúc. Bà Lâm thấy con đỏ mặt cúi gầm xuống bà cũng trừ.

"Cha, con cũng muốn đi" Sao chỉ có tên mặt lạnh này đi chơi chứ, Ngạn Bách bất mãn.

"Đi cái gì mà đi, lên thư phòng ngay mau" Còn chuyện công ty chưa giải quyết mà còn muốn đi kỳ đà cản mũi sao, đừng hòng đục thuyền ông đây đẩy.1

"Được ạ"

"Dạ..."

Thấy Hàn Phong và Ngạn Doanh đều đồng ý ông bà Lâm và cậu cả nhà họ Lâm đều vào nhà chừa lại không gian cho đôi trẻ.

"Không dẫn đi tham quan sao, hả"

Anh hỏi giựt cả mình "A, đi theo em"

Anh đi theo sát , rẻ phải theo con đường nhỏ vào vườn nho rộng lớn, đang là buổi trưa nắng gắt vườn nho lại vô cùng mát mẻ. Những tán lá nhỏ nhắn bao phủ toàn bộ khung giàn, một màu xanh tím hòa quyện vào nhau vô cùng mát mắt.

Đang vào mùa nên vườn nho trĩu quả, chùm chùm căng mộng. Buổi sáng người cho hái vào cho ăn sau bữa sáng những chùm nho này lại thấy thèm. Dáo dác xung quanh thì thấy một chùm nho lớn nhất từ nảy đến giờ, quả vừa tròn vừa bầu bĩnh, tím đậm. Nhưng lại ở hơi cao, nên chắc người không thấy, đắm đuối muốn ăn mà quên cả đang ở sau .

Cô bám một tay lên giàn, nhón chân cố với hái cho chùm nho ấy. Nhưng chỉ chạm đến phần dưới của những quả nho ở chót chùm thôi, cao quá không hái . Đang chật vật thì bổng thấy eo bị hai bàn tay ôm lấy, Hàn Phong ở phía sau ôm , ghé mặt ra phía trước. Cô bất ngờ nên quay ra sau thì chạm mặt với , cái miệng nhỏ nhắn của xẹt qua mặt .

"Em...em"

"Để " Anh giúp hái không để đứng sang một bên mà một tay vẫn ôm eo , ép người vào giàn nho, người mình thì ép tới hái chùm nho. Bây giờ đâu còn hơi sức nghĩ tới nho nữa chứ, nép sát người như cảm thấy rất rõ bàn tay đang nắm chặt eo , hơi ấm từ lồng ngực truyền qua lớp vải đến lưng , còn... mông của còn chạm với người của nữa chứ. Cô đỏ mặt lại tiếp tục cúi xuống đất.

Với chiều cao của mình quá dễ dàng hái xuống ông đưa ngay mà kéo đi tới phía trước, ngồi xuống bộ bàn ghế nhỏ. Trên bàn có cả bình nước và dĩa, bởi vì rất thích ra vườn nho chơi và ăn tại chỗ nên những thứ cần thiết người sẽ luôn chuẩn bị cho .

Bỗng nhiên lại nhớ đến chuyện kiếp trước, có gia đình tốt như thế lại khiến cha phải bán nhà, người phải lao đao tìm kiếm chỗ mới, có một số người không có việc còn phải về quê kiếm sống. Lỗi lầm của kiếp trước nhất định phải chuộc lại, tên khốn kia nhất định phải trả giá.

____________________

Chuyện là Tước đang thi nên hôm qua quên mất tiu ra chuyện. Sorry mọi người. Sau này ra truyện sẽ theo lịch nên các muốn bao nhiêu chương một tuần thế? Cmt cho Tước biết nha.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...