Lâm Ngạn Doanh mặc trên người bộ váy trắng tinh, mái tóc dài xõa ngang vai, gương mặt xinh đẹp tinh tế vào không ai là không có cảm giác tâm. Cô nhớ không lầm, chỉ bắt đầu chuyện và chỉ chơi với một lần khi 5 tuổi. Sau này, mặc dù thường hay lui tới nhà và vẫn không gì nhiều với nhau. À không, là luôn không thích chuyện với , thấy cứ lầm lì, lại hay bằng ánh mắt ngây dại, luôn tránh né . Nghĩ đến đây cảm giác tội lỗi trong dâng trào không thôi.
Lâm lão gia ngồi trên bàn ăn cạnh phu nhân của mình nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên về phía cầu thang, thấy con xinh đẹp đi tới ông không che dấu nổi ánh mắt thương.
"Cha, mẹ buổi sáng tốt lành" tươi vui vẻ . Lâm Hoàng bổng giựt mình, không phải con ông không biết hôm nay Hàn Phong về cùng Ngạn Bách đó chứ.
" A hèm, hôm nay Hàn Phong sẽ ghé nhà chúng ta dùng cơm đó con "
" Thế thì sao ạ"
" Con tính âm mưu gì sao"
Ôi chết, quên mất lúc này còn đang chiến tranh gay gắt với gia đình vì ông nội không hỏi ý kiến của mà tự quyết hứa hôn lập hôn ước với già của mình là ông cụ Hàn, haizz đúng là lú lẫn mà.
"Cha, con nghĩ kỹ rồi, thật ra thì lấy Hàn Phong cũng rất tốt, ấy trưởng thành, chu đáo lại có sự nghiệp riêng, con chỉ là giận ông nội tự quyết hôn sự mà không hỏi qua con thôi, con đã nghĩ tốt rồi, ông nội sẽ không bạc đãi con, sẽ tìm một người tốt cho con đúng không cha"
"Phải phải, đúng rồi con"
Lâm lão gia nghe thế không khỏi mừng thầm trong bụng, tảng đá đè nặng tâm trí ông cũng gỡ bỏ rồi. Ôi, cái thân già của ông, không nỡ con giận cũng không dám cãi lời ông Cụ lâm. Ngạn Doanh nghĩ sáng suốt rồi, cuối cùng ông cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Lâm phu nhân vuốt lưng lão gia nhà mình, ông bà nhau mãn nguyện.
________________________________________________
Sân bay tập nập người đến người đi, tại hàng ghế ngồi chờ ông bà Lâm đang tuôn bận tìm kiếm thân ảnh con trai, Lâm Ngạn Doanh mặc dù ngồi yên lòng lại như lửa đốt, sắp gặp lại rồi, mà... lúc này hình như vẫn chưa thích thì phải, sao bây giờ, liệu ấy có thích mình như kiếp trước không.
"Cha, mẹ, Doanh Doanh bảo bối con ở đây"
Tiếng với gọi của Ngạn Bách thức tỉnh dòng suy nghĩ của Ngạn Doanh, ngước mắt thấy một cậu thiếu niên mặc trên mình bộ sơ mi quần âu lịch lãm, áo sơ mi nửa sơ vin vào quần nửa đặt bên ngoài, bên túi quần âu có thêm sợi dây vàng phụ kiện hết sức thời trang, khuôn mặt phong lưu hết sức đẹp trai các gần đó tim đập liên hồi, đỏ mặt về phía .
Lâm Ngạn Bách chạy như bay về phía nhà mình, dùng hết sức bình sinh ẳm bế Lâm Ngạn Doanh lên "Bảo bối, hai về rồi, có nhớ hai không nào"
"Ôi, cái thằng này, mau bỏ em xuống, té em bây giờ"
Cha Lâm thấy thằng quý tử nhà mình ôm con bảo bối nhà ông lên, sợ cái tính cà rỡn của nó ngã con bảo bối của ông liền không nhịn vài câu. Bà Lâm chỉ trừ vuốt ve tóc con trai "Nghe cha không, bỏ em xuống mau đi con"
"hihi" Ngạn Bách thấy bản thân tự nhiên xộc mùi con ghẻ nên tự biết thân biết phận mà bỏ em bảo bối xuống.
"Anh hai"
" sao"
" em nhớ hai muốn chết luôn á~~"
Trời đất nổ tung, tam quan vụn vỡ, ông trời ơi, ai cứu Lâm Ngạn Bách con đi, với khuôn mặt như búp bê này mà nũng thì con chết ngắc. Tựa như lạc vào mỹ nhân kế, giơ tay tìm kiếm vali của mình để tìm cái chống đỡ thân thể sắp đột quỵ này.
" A... hành lí đâu"
" Đây này".
Bạn thấy sao?