“Chị ơi, xin lỗi nhé.”
Giả thiên kim mỉm rồi đẩy tôi xuống từ sân thượng.
Lúc mở mắt ra, tôi đã trùng sinh trở về thời kỳ còn là một đứa bé sơ sinh.
Tận mắt chứng kiến y tá tráo đổi tôi và ta.
Mà mẹ ruột của tôi, lúc đó đang hoàn toàn tỉnh táo mọi chuyện diễn ra.
Thì ra bà cũng đã trọng sinh.
Thì ra bi kịch của kiếp trước là do chính tay bà sắp đặt.
Kiếp này, tôi sẽ để bọn họ tận mắt chứng kiến —
Loài cỏ dại từng bị giẫm nát dưới bùn đất, sao có thể bật dậy, nhổ bật cả khu vườn hoa của bọn họ.
1
Đau đớn.
Đó là cảm giác cuối cùng còn sót lại của tôi.
Khoảnh khắc cơ thể đập mạnh xuống mặt đất, tiếng xương vỡ vang lên rõ mồn một bên tai.
Trước mắt tôi là gương mặt méo mó của Tô Cẩm Hòa, ta đứng bên mép sân thượng, cúi xuống, khóe môi cong lên nụ đầy đắc thắng.
“Chị ơi, xin lỗi nhé.”
Giọng ta ngọt đến phát ngấy: “Nhưng mẹ rồi, nhà họ Thẩm chỉ cần một đứa con mà thôi.”
Bóng tối nuốt chửng lấy tôi.
Tôi tưởng rằng đó là kết thúc.
Nhưng…
Một luồng ánh sáng chói lòa bất ngờ đâm thẳng vào mắt, theo bản năng tôi muốn đưa tay che lại.
Thế cánh tay tôi lúc này ngắn ngủn yếu ớt, quấn trong một lớp tã bông mềm mại.
“Con của sản phụ giường số 7 Lâm Nguyệt Hoa, 3,4kg, bé khỏe mạnh.”
Giọng của y tá vang lên bên trên đỉnh đầu.
Tôi đã… trọng sinh rồi!
Hơn nữa còn quay lại đúng khoảnh khắc mới chào đời!
Chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc, tôi đã bị y tá bế ra khỏi phòng sinh.
Qua khe hở của lớp tã quấn, tôi thấy một gương mặt quen thuộc xa lạ.
Lâm Nguyệt Hoa – mẹ ruột của tôi.
Kiếp trước đến tận năm mười tám tuổi tôi mới biết mình là đứa con bị trao nhầm.
Và khi mang theo đầy hy vọng đi tìm lại cha mẹ ruột, thứ chờ đợi tôi lại là sự chèn ép của Tô Cẩm Hòa, cùng với sự lạnh nhạt của Lâm Nguyệt Hoa.
Cuối cùng, tôi bị Tô Cẩm Hòa đẩy xuống từ tầng cao của tòa nhà tập đoàn Thẩm thị, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi.
Lúc này, Lâm Nguyệt Hoa đang nằm trên giường sinh, sắc mặt tái nhợt ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo.
Ánh mắt bà ta dán chặt vào tôi đang nằm trong vòng tay y tá, trong đôi mắt ấy là những cảm phức tạp không sao đoán nổi.
“Đợi một chút.” Bà ta đột ngột lên tiếng, giọng yếu ớt đầy kiên quyết.
Y tá dừng bước: “Phu nhân Thẩm, bà cần gì ạ?”
Lâm Nguyệt Hoa lướt qua tôi, rồi lại chuyển ánh mắt sang chiếc nôi đặt ở góc phòng sinh: “Đứa trẻ kia… là của giường số 8 phải không? Tôi có thể xem qua không?”
Trái tim tôi đột ngột trùng xuống.
Giường số 8 – chắc chắn là Tô Cẩm Hòa.
Y tá hơi do dự: “Cái này không đúng quy định…”
“Tôi chỉ muốn một chút thôi.”
Lâm Nguyệt Hoa nở một nụ mệt mỏi: “Chồng tôi luôn mong có một cặp song sinh.”
Cuối cùng, y tá cũng đồng ý, đặt tôi và Tô Cẩm Hòa cạnh nhau trước mặt bà ta.
Tôi cố gắng phát ra âm thanh để thu hút sự ý, với cơ thể sơ sinh yếu ớt, tôi chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ yếu ớt.
Ánh mắt Lâm Nguyệt Hoa lướt qua hai đứa trẻ, cuối cùng dừng lại trên người Tô Cẩm Hòa.
Tôi thấy trong mắt bà ta thoáng qua một tia dịu dàng quen thuộc – ánh mắt mà kiếp trước bà ta chỉ dành riêng cho Tô Cẩm Hòa.
“Giống thật đấy.”
Lâm Nguyệt Hoa thì thầm, tay nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Cẩm Hòa.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng sinh bất chợt vang lên tiếng xôn xao, có người nhà đang gọi y tá.
Y tá ôm lấy tôi, vội vàng đặt cả hai trở lại nôi: “Phu nhân Thẩm, tôi quay lại ngay.”
Khi y tá rời khỏi, Lâm Nguyệt Hoa bỗng bật dậy, tác linh hoạt đến lạ thường, chẳng giống chút nào với người vừa sinh xong.
Ánh mắt bà ta chằm chằm vào tôi và Tô Cẩm Hòa, trong đó ánh lên một tia sáng kỳ dị.
“Không ngờ thật sự đã trọng sinh rồi…”
Giọng đó nhỏ như muỗi kêu, lại vang rền như sấm bên tai tôi.
“Kiếp này, nhất định phải bảo vệ thật tốt Cẩm Hòa.”
Máu tôi như đông cứng lại.
Lâm Nguyệt Hoa… cũng đã trọng sinh!
Bà ta đưa tay chỉnh lại vòng tay nhận dạng của tôi và Tô Cẩm Hòa, tác thuần thục như thể đã luyện đi luyện lại vô số lần.
Sau đó, bà ta ấn chuông gọi y tá, nằm trở lại giường, khôi phục dáng vẻ yếu ớt của một sản phụ vừa sinh xong.
Y tá hấp tấp quay lại: “Phu nhân Thẩm?”
“Tôi hơi chóng mặt.”
Lâm Nguyệt Hoa thì thào: “Phiền gọi bác sĩ giúp tôi nhé? À, còn nữa, chồng tôi sắp tới rồi, ơn với ấy, con của chúng tôi rất khỏe mạnh.”
Y tá gật đầu rồi rời đi, hoàn toàn không để ý vòng tay đã bị tráo đổi.
Tôi mở to mắt, bất lực số phận lần nữa trôi tuột về phía vực sâu.
Lâm Nguyệt Hoa cố ý tráo tôi và Tô Cẩm Hòa!
Dù đã trọng sinh một lần… bà ta vẫn chọn Tô Cẩm Hòa!
Không lâu sau, một y tá bế Tô Cẩm Hòa đi về phía Lâm Nguyệt Hoa:
“Phu nhân Thẩm, đây là con của bà.”
Còn tôi thì bị một y tá khác bế lên, đưa đến bên sản phụ giường số 8 – một người phụ nữ bình thường với gương mặt tiều tụy.
“Chúc mừng bà, phu nhân Tô, là một bé khỏe mạnh.”
Cánh cửa phòng sinh khép lại trước mắt tôi.
Thứ cuối cùng tôi thấy là nụ mãn nguyện trên khuôn mặt Lâm Nguyệt Hoa khi bà ta ôm lấy Tô Cẩm Hòa.
Bạn thấy sao?