Trọng Sinh Báo Thù [...] – Chương 1

Kiếp trước khi tận thế ập đến, virus xác sống bùng phát, tôi cùng trai và thân bị kẹt trong căn phòng nhỏ.

Lương thực cạn kiệt, chưa đầy một tuần chúng tôi đã rơi vào cảnh không còn một hạt gạo.

Khi tôi gần như chết đói, tôi mới phát hiện ra thân không biết từ lúc nào đã thức tỉnh dị năng không gian, trong đó chất đầy thức ăn và nước đủ để ba người sống dư dả suốt vài năm trời!

Nhưng hoá ra trai tôi sớm đã lén lút qua lại với ta. Hai người họ âm thầm tính toán, đợi tôi chết đói sẽ độc chiếm số vật tư kia.

Khi tôi phát hiện bí mật đó, trai và thân đã bắt tay nhau tống tôi ra ngoài cửa, mặc xác sống xé xác tôi mà không chút do dự.

Hàm răng sắc nhọn của xác sống xé toạc thịt da tôi. Tôi nằm ngoài cửa trong đau đớn và tuyệt vọng, dùng chút hơi tàn cuối cùng đập cửa cầu cứu. Trong cơn mê man, tôi chỉ nghe giọng điệu giả nhân giả nghĩa của trai vọng ra từ sau cánh cửa:

“Đừng trách , Hạ Vãn. Ban đầu chỉ định để em chết đói nhẹ nhàng. Ai kêu em tự tìm đường chết?”

Khi mở mắt ra, tôi đã trọng sinh, quay lại ba ngày trước khi tận thế bùng phát. Cô thân vẫn chưa hay biết gì, đang ngồi quay lưng lại với tôi.

Tôi lặng lẽ bước đến, không một lời, ra tay chết ta.

Báo thù thì phải nhanh, phải dứt khoát, không thể để lại hậu họa.

1

Lần nữa tỉnh dậy, tôi phát hiện thế giới vẫn chưa tận diệt, xác sống chưa tràn lan, thân thể tôi nguyên vẹn, không bị chia năm xẻ bảy.

Ký ức chết chóc từ kiếp trước quá khủng khiếp, khiến tôi choáng váng đến mức cho rằng mọi thứ trước mắt chỉ là ảo ảnh trắng xoá.

Tôi nhớ lại cảnh vô số xác sống lao đến, tiếng hét thất thanh vang dội, hai tay tôi vùng vẫy chống cự, chỉ đổi lại cái kết bị cắn đứt bàn tay, rồi là đùi, bụng, gò má…

Tiếng thét từ bi thương đến yếu ớt, trong khi đám xác sống ngày một cuồng loạn cắn xé, nhai nát từng miếng thịt, từng đoạn nội tạng của tôi.

Đôi mắt tôi chảy máu, dùng chút sức tàn còn lại, tôi vẫn cố gắng dùng cánh tay cụt gõ vào cánh cửa, để lại vô số dấu máu loang lổ.

Nhưng cho đến lúc chết, cánh cửa ấy vẫn không bao giờ mở ra!

Trước khi lìa đời, tôi nghe thấy giọng trai – Tạ Lâm – vọng ra từ bên trong:

“Hạ Vãn, nếu em giả vờ như không biết gì, ít ra còn có thể chết đói trong yên bình, còn nguyên xác. Ai bảo em phải lên tiếng, hỏng mọi chuyện?”

Ngay sau đó là giọng của Bạch Vi Vi – thân từng đầu gối tay ấp:

“Vãn Vãn, cậu chết rồi cũng đừng trách tớ. Tớ cũng thích Tạ Lâm mà. Nhưng cậu mới là ấy, hai người còn sắp kết hôn rồi.”

Hận thù dâng lên như thuỷ triều.

Ngẩng đầu lại, Bạch Vi Vi đang quay lưng ngồi trước bàn trang điểm, ngắm nghía chiếc dây chuyền mặt ngọc bích tinh xảo trên tay, ta hớn hở:

“Vãn Vãn, sợi dây chuyền cậu tặng tớ đẹp thật đó. Giúp tớ đeo lên không?”

Dây chuyền?

Hoá ra tôi đã trọng sinh đến thời điểm này.

Ba ngày trước khi tận thế nổ ra. Cũng chính là sinh nhật của Bạch Vi Vi.

Tôi đã dành nửa tháng tiền lương để mua sợi dây chuyền mặt ngọc bích ấy từ tiệm đồ cổ quà sinh nhật cho ta.

Hôm đi dạo phố, tôi đã trúng nó từ cái đầu tiên. Khối ngọc bích óng ánh chạm khắc hình hoa hồng, dưới ánh nắng long lanh như phát sáng.

Chủ tiệm là người chuyên bán đồ cổ, hét giá sáu vạn tám, tôi kiên trì mặc cả mãi mới mua với giá sáu nghìn tám.

Đúng dịp sinh nhật ta, tôi quyết định tặng sợi dây chuyền đẹp đẽ này quà.

Tôi và Bạch Vi Vi quen nhau từ hồi tiểu học, lên cấp hai rồi cấp ba cũng học cùng trường, thân thiết không rời. Sau khi tốt nghiệp đại học, tạm xa nhau bốn năm, rồi lại cùng về quê phát triển sự nghiệp, nhà ở chung.

Tình mười mấy năm, gần hai chục năm ấy, tôi luôn tự cho rằng chưa từng bạc đãi ta. Mỗi năm sinh nhật ta, tôi đều chuẩn bị kỹ lưỡng – từ hoa, quà đến bánh kem đều đầy đủ. Năm ngoái tôi còn tặng ta một chiếc điện thoại trái cây đời mới nhất.

Nhưng không hiểu vì sao, năm nay khi tặng sợi dây chuyền này, tôi lại thấy hơi tiếc. Cảm giác như đang đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng với mình.

Rõ ràng giá trị của dây chuyền không đắt bằng điện thoại năm ngoái, tôi còn tự trách không biết có phải mình càng ngày càng keo kiệt, đến mức không nỡ chi tiền cho thân nhất?

Bây giờ nghĩ lại, tất cả số tiền đó… đúng là đem đi nuôi chó mà!

Bạch Vi Vi trước đây thường với tôi:

“Vãn Vãn à, cậu đối với tớ tốt quá, đến mức tớ chẳng muốn tìm trai nữa luôn. Hay là cậu nuôi tớ cả đời nhé!”

Không muốn tìm trai nên cướp luôn trai của tôi à?

Tôi nuôi cậu cả đời thì thôi. Nhưng cậu đã thức tỉnh dị năng không gian, có trong tay biết bao vật tư, mà đến một mẩu bánh mì cũng không chịu chia cho tôi?

Thậm chí không cho tôi một tia sống sót, thẳng tay đuổi tôi ra khỏi cửa, mặc xác sống xé xác tôi mà chết?

Bạch Vi Vi, mối thù này nếu không trả, ông trời để tôi trọng sinh một lần chẳng phải uổng phí rồi sao?

2

“Sao Vãn Vãn, đang nghĩ gì thế? Mau giúp tớ đeo dây chuyền đi, một mình tớ đeo không nổi.”

Bạch Vi Vi vẫn nũng thân mật như mọi khi.

“Không vấn đề.”

Tôi cúi đầu, che đi ánh đầy thù hận, lặng lẽ bước đến sau lưng ta. Cô ta hoàn toàn không đề phòng, quay lưng lại để lộ cái cổ trắng ngần.

Tôi nhận lấy dây chuyền từ tay ta, cầm lấy hai đầu, rồi liếc vào gương nét mặt ta lần cuối – tràn đầy mong chờ và hạnh phúc. Hoàn toàn không hay biết cái chết đang cận kề.

Tôi không do dự nữa, siết mạnh sợi dây chuyền bạc, dùng lực đến mức kéo cả hai ngã xuống đất.

Bạch Vi Vi trợn tròn mắt, hai tay cố sức gỡ tay tôi ra, chân đạp loạn xạ khiến ghế đổ lộn xộn. Cô ta cố quay đầu tôi, bị tư thế giữ chặt nên chẳng thể gì. Cô ta muốn kêu cứu, chỉ phát ra những âm thanh nghẹn ứ như bễ gió thủng, hoàn toàn vô ích.

Cô ta khiếp sợ tột độ, không hiểu vì sao người thân gần hai mươi năm bỗng nhiên lại ra tay mình. Chẳng lẽ… Hạ Vãn đã phát hiện chuyện giữa và Tạ Lâm Nhưng… chuyện đó có thể giải thích mà! Với lại Vãn Vãn trước nay luôn rộng lượng, cái gì cũng nhường nhịn , thì trai sao không thể nhường?

Ngay khoảnh khắc cuối cùng, Bạch Vi Vi vẫn còn không cam tâm mà nghĩ . Nhưng sức lực giãy giụa dần yếu đi, rồi hoàn toàn tắt thở.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...