Trọng Sinh: Anh Ấy [...] – Chương 8

Chương 8

Tên kia rõ ràng hài lòng với sự hiểu chuyện của tôi.

Trước khi cuộc gọi kết nối, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Đầu tiên, tôi nên giả vờ khóc lóc thảm thiết, giọng phải run rẩy.

Rồi với ấy”Chu Tần Xuyên, tôi sắp c.h.ế.t rồi, cầu xin cứu tôi với” ấy dễ mềm lòng nhất khi tôi chịu nhún nhường.

Như , tỷ lệ thành công không sáu bảy mươi phần trăm thì cũng phải ba bốn mươi.

Nhưng ngay khi điện thoại vừa kết nối, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

“Alo.”

Tôi nghe giọng ấy khẽ đáp, chợt nhận ra chúng tôi đã bốn tháng không gọi cho nhau.

Tôi nghĩ rất lâu, nghĩ rằng Lâm Hoán, chẳng phải mày là kẻ ích kỷ nhất sao.

Nghĩ rằng Lâm Hoán, mạng nhỏ của mày không cần nữa à.

Nghĩ rằng Lâm Hoán, mày đã nợ Chu Tần Xuyên nhiều như rồi, nợ thêm chút nữa thì sao.

Nhưng cuối cùng, tôi ngẩng đầu ánh trăng ngoài cửa sổ, đêm nay trăng đẹp quá. Tôi :

“Chu Tần Xuyên, sinh nhật vui vẻ.”

Tôi :

“Đồ ngốc nhà đúng là số đỏ, hôm nay lại đúng ngày sinh nhật .”

“Kiếp sau đừng thích tôi nữa, đồ ngốc.”

Tôi lao thẳng vào mũi dao, thất bại lớn nhất của đời người là gì chứ.

Một con quỷ ích kỷ keo kiệt.

Đến một ngày lại hào phóng dốc hết tất cả.

Thật quá mất mặt.

17

Tôi đã từng nghĩ đến việc người tốt.

Nếu như tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, có cha có mẹ.

Không phải từ nhỏ đã bị người này đá một cái, người kia đẩy một cú.

Không phải tôi không muốn người tốt.

Mà là nếu muốn tôi sống đến bây giờ, tôi không thể nào là người tốt .

Nhưng định nghĩa “người tốt” chẳng phải cũng tùy theo mỗi người mà khác nhau sao.

Tôi sản một công ty, như người phụ trách của sẽ không phải chịu nỗi đau công ty sụp đổ sau này nữa. Tôi không tốt sao? Tôi tốt quá đi chứ.

Nhưng mà, tôi thấy, Chu Tần Xuyên là người tốt theo nghĩa “thế tục” thông thường.

Dù sao cả đời ấy ngay thẳng chính trực, chưa từng chuyện gì thất đức.

Cho nên, khi ấy quấn lấy tôi, trong đầu tôi chỉ gào thét “Hủy hoại ta!” “Hủy hoại ta!”

Tôi không hủy hoại ấy, ấy quá cương trực, khác biệt một trời một vực với tôi.

Tôi nhớ, vào một đêm sau khi chúng tôi xác định quan hệ.

Anh ấy rời khỏi người tôi.

Tôi đột ngột ôm lấy cổ ấy, hai người chúng tôi rất gần nhau.

Hơi thở của ấy phả vào mặt tôi, ánh mắt nóng rực thiêu đốt trên người tôi.

“Anh sẽ em chứ, dù em là một người phụ nữ tồi tệ cũng sẽ em sao?”

Tôi gần như giả tạo hỏi ấy.

Yết hầu của ấy khẽ chuyển , rồi chằm chằm vào tôi.

Đôi mắt đen láy mang theo ánh chân thành nhất đặt trên người tôi, :

“Sẽ”

Ngón tay ấy chạm vào nơi mẫn cảm nhất ở cuối xương sống, ấy cắn lên vai tôi.

Nhẹ nhàng gặm nhấm.

“Em có khi nào không phải là người phụ nữ tồi tệ?”

Vậy nên tôi đã hủy hoại ấy từ lâu rồi, không phục cũng vô ích.

Thế sự xoay vần, tôi không tin trên đời này có thứ cảm nào là tuyệt đối.

Điều duy nhất tôi chắc chắn là ấy tôi.

Chuyện khó khăn như ấy cũng .

Vậy nên nếu một ngày nào đó cuộc đời tàn tạ của tôi có thể có một kết thúc huy hoàn

g.

Vậy thì tôi miễn cưỡng cho phép ấy ban cho tôi ý nghĩa của một màn hạ màn hoành tráng.

18

Tôi chằm chằm trần nhà, nó cứ chập chờn lên xuống.

Đây là thiên đường sao, không thể nào.

Không phải vì “thiên đường” trông quá giống một khoang thuyền.

Mà là vì người đang ngủ bên cạnh tôi.

Tôi và Chu Tần Xuyên sao có thể c.h.ế.t rồi đến cùng một nơi .

“Tỉnh rồi à.”

Người bên cạnh liếc tôi một cái, giọng điệu hờ hững, rồi kéo tấm chăn lông đang trượt xuống, đắp lại lên vai tôi.

“Chúng ta đang ở đâu?”

“Trên biển quốc tế.”

“Chắc sắp đến Copenhagen rồi.”

Trôi xa thật đấy.

“Sao tôi không chết?”

“Em muốn c.h.ế.t đến sao?”

Tôi quay sang ấy, ánh mắt ấy u ám, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Hơn nữa, ánh mắt có chút hung dữ.

Tôi đưa tay lên, xoa xoa râu của ấy.

“Cuối cùng vẫn đến cứu tôi?”

“Cái giá phải trả là gì, Chu Tần Xuyên?”

“Từ bỏ thân phận trong ngành y, nhường lại YDX2.”

“Vĩnh viễn không nhúng tay vào lĩnh vực này, cũng vĩnh viễn không đặt chân về nước nửa bước, đúng không?”

“…”

Tôi nghiêng đầu, mạn thuyền chắn ngang khung cảnh sóng biển đang gầm thét.

“Kẻ sai khiến đám người kia bắt cóc tôi, là bố tôi, đáng lẽ tôi phải nghĩ ra sớm hơn.”

Quyền lợi của tôi quá lớn, ông ta muốn trải đường cho con ruột của mình.

Cuối cùng, tôi vẫn chỉ là con ch.ó hoang bị người ta tùy tiện đá một cái.

Gió biển mang theo hơi ẩm nhè nhẹ, tôi tựa vào người ấy, kéo chặt tấm chăn lông:

“Chu Tần Xuyên, không có chút oán hận nào sao?”

Anh ấy chằm chằm vào tôi.

“A Hoán.”

“Rất nhiều chuyện, tôi muốn thì , muốn liền .”

“Tôi đã từng thử, đời này đi một con đường khác, đó không phải là điều tôi muốn.”

“Thế giới này đầy rẫy khuôn sáo, trắng đen rõ ràng, tất cả những gì liên quan đến em, tôi đều có thể bỏ.”

Trong khoang thuyền tối tăm, ấy nhẹ nhàng chạm vào tay tôi:

“Nếu em muốn đi đến cùng đường, tôi sẽ cùng em đi hết cả đời.”

“Tôi chính là si mê em đến , cái lúc em vì tôi mà từ bỏ sinh mệnh, tôi hận bản thân mình vô cùng.”

Cái mạng tàn của tôi đã đến nước này rồi, vì em mà hạ mình thì có là gì.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...