Trọng Sinh: Anh Ấy [...] – Chương 6

Chương 6

Ngay giây sau, tôi bị người ta kéo mạnh vào một góc khuất.

14

Tôi vùng vẫy kịch liệt, cơ thể không còn chút sức lực nào.

“Hắc hắc, Chu, đừng đậy gì?”

“Ai mà chẳng biết chỉ là con cờ bị bỏ rơi.”

“Con nuôi, vốn có Chu Tần Xuyên, mà cũng bị mất.”

“Nhưng nếu chịu ngủ với tôi một đêm, có lẽ tôi sẽ cho mối hợp tác này cũng nên…”

Giọng nhớp nhúa vang lên bên tai tôi.

Thuốc này quả thật quá mạnh.

Tay chân tôi mềm nhũn, chỉ có thể cố gắng tạo ra tiếng ,

Nhưng nơi này cách âm tốt, xung quanh lại không một bóng người.

Tôi chỉ còn biết trơ mắt gã kia dâm đãng đưa tay vào váy mình…

Nhưng đột nhiên, tiếng bước chân vang lên trong hành lang.

Chưa bao giờ tôi nghe rõ tiếng bước chân của Chu Tần Xuyên như lúc này.

Chỉ đến giây phút đó tôi mới bàng hoàng nhận ra.

Thì ra, tôi lại quen thuộc ấy đến thế.

Tôi liều mạng muốn tạo ra chút tiếng , người đó bắt đầu ấn chặt tôi xuống, bóp nghẹt cổ, khiến tôi không thể thở nổi.

Lần đầu tiên vì khó chịu đến mức nước mắt sinh lý, trào ra lã chã.

“Mẹ kiếp…”

Tôi nghe thấy tiếng thở dốc đầy đe dọa của hắn bên tai.

Cuối cùng, khi tiếng bước chân đã dần xa, tôi mới tạo ra một tiếng bất thường.

Tiếng bước chân khựng lại, rồi hướng về phía chúng tôi.

Tôi cố sức vùng vẫy.

Gào thét trong câm lặng:

“Chu Tần Xuyên, mau mẹ nó đến đây!”

“Lão nương sắp c.h.ế.t rồi…”

Nhưng không biết người kia là vì tức giận hay sao, ngón tay đang bóp cổ ta lại càng siết chặt hơn.

Tim tôi đập loạn xạ, ngay khi tiếng bước chân sắp dừng lại bên cạnh chúng tôi.

Thì từ cuối hành lang, một giọng ngọt ngào, rụt rè vang lên.

“Thầy Chu ơi, trong phòng đông người quá, em sợ…”

“Thầy có thể đến chơi với em không…”

“Đừng đi chỗ tối như mà.”

Bước chân đột ngột dừng lại.

Tim tôi cũng chìm vào bóng tối vô tận.

15

Giây tiếp theo, tôi bị kéo mạnh ra khỏi hành lang le lói ánh sáng.

Tiếng kêu thảm thiết của gã đàn ông cũng đột ngột vang lên bên tai.

Hình như Chu Tần Xuyên có học võ vài năm, khi thấy gã kia bị hất văng ra, tôi cũng giật mình.

Rồi tôi rơi vào một vòng tay không mấy ấm áp.

“Chu Tần Xuyên, tôi…”

Anh ấy cởi áo khoác, choàng lên người tôi đang xộc xệch.

Sự xao trong cơ thể vì cái chạm thoáng qua của ấy mà trào dâng gấp bội.

Không hiểu sao, tôi đặc biệt không muốn mọi chuyện tiếp diễn như , vùng vẫy muốn thoát khỏi người ấy, ấy lại siết chặt hơn.

Cổ họng tôi ngọt lịm, không thể phát ra tiếng.

Người từ trong phòng bao đi ra càng lúc càng đông, rồi tôi thấy đôi mắt đỏ hoe đầy tủi thân của Lâm Tiểu Diệu.

Ý thức tôi chìm vào một vùng u tối, hôn mê.

Tôi bị lạnh đánh thức.

Vòi hoa sen trong phòng tắm không ngừng xả những dòng nước lạnh hơn nhiệt độ cơ thể tôi rất nhiều.

Người đàn ông đang rũ mắt tôi, không biết đang suy nghĩ gì.

“Cho tôi quần áo, tôi…”

Tôi muốn đi.

Tôi cố ngồi dậy, phát hiện tứ chi bủn rủn.

Khi tay ấy chạm vào tôi, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

Tôi vội hất tay ấy ra.

… Thật ra, kiếp trước, tôi luôn đối xử với Chu Tần Xuyên như .

Tính khí tôi bị nuông chiều mà ra, còn kiếp trước ấy lại dung túng tôi đến mức tôi muốn gì thì .

“Thành phần thuốc Vương tổng cho rất mới.”

“Cô chắc chắn mình có thể đi sao?”

Anh ấy đứng bên cạnh xuống tôi, vẻ mặt khó đoán.

Lĩnh vực của tôi cũng là nghiên c

ứu dược phẩm, tôi hiểu rõ dược lực của loại thuốc này và cách giải.

Mà giờ đây, giải dược đang đứng ngay trước mặt tôi.

… Nếu là tôi của kiếp trước, tôi đã sớm quấn lấy eo ấy rồi.

Nhưng bây giờ, tôi lại chùn bước.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng khóa thắt lưng nhẹ nhàng mở ra.

Tôi khẽ run lên, rồi những giọt nước trong suốt b.ắ.n tung tóe.

Anh ấy giữ gáy tôi, hôn xuống.

… (Bỏ qua đoạn giải dược phát huy tác dụng mà mọi người không thích xem)

Tôi như vừa vớt lên từ biển cả mênh mông.

Đầu óc dần tỉnh táo lại đôi chút.

Tôi giáng một cái tát thật mạnh vào mặt ấy.

Mặt ấy bị tôi đánh lệch sang một bên.

Các đường nét trên gương mặt Chu Tần Xuyên rất sắc sảo, đôi lông mi dài cong vút, từ góc độ của tôi , còn vương những giọt nước li ti.

Anh ấy bật , như một đóa hoa tàn úa bỗng nở rộ.

“Em đúng là dùng xong liền vứt.”

Trong phòng tắm vẫn còn tiếng nước tí tách vang vọng.

Tôi bóng hình phản chiếu lấp lánh ánh sáng, vào đôi mắt ẩn chứa vô vàn tâm sự của ấy.

“Chu Tần Xuyên, tại sao lại dẫn đường cho Lâm Tiểu Diệu?”

“Dù là thương tiếc ta của kiếp trước, hay là thật sự thích ta.”

“Chu Tần Xuyên, chỉ cần trong lòng ta.”

“Khi phải chọn một trong hai, đừng chọn tôi.”

Tôi… vốn không phải là người giàu cảm, suy nghĩ cả nửa đời người cũng chẳng hiểu thích là gì.

Nhưng với tôi mọi thứ đều như nhau, tôi muốn tất cả, muốn thứ tốt nhất, nếu ấy phân tâm, ấy chỉ là thứ rác rưởi.

Mà tôi thì không cần rác rưởi.

“Lâm Hoán.”

Đôi mắt ấy ẩn sau một tầng u ám, tôi không thấu.

“Đã sống lại một đời, nên đi đường nào là tốt nhất, và tôi đều hiểu rõ.”

“Sao? Lý trí đang bảo đừng đi vào vết xe đổ của kiếp trước?”

“Vậy thì cút đi.”

Tôi hất nước tung tóe về phía ấy.

Hắn không né tránh, chỉ dùng đôi mắt thảm đạm ta.

“A Hoán.”

Anh ấy gọi tên tôi, âm thanh lướt trên môi, mang theo thất vọng và hận ý.

“Không phải tôi đi vào vết xe đổ.”

“Là em.”

“C

ứ đ.â.m đầu vào ngõ cụt, c.h.ế.t cũng không hối cải.”

“Đúng không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...