Trọng Sinh: Anh Ấy [...] – Chương 3

Chương 3

Tôi định sẽ lại lấy lòng Chu Tần Xuyên.

“Chu Tần Xuyên, đang ở trường à?”

“Trưa nay em chút đồ ăn, mang qua cho nhé?”

Tôi không dám mong chờ ấy còn cảm với mình, thật sự hy vọng ấy nể chút xưa, đừng tuyệt quá.

Tôi chằm chằm vào chiếc điện thoại không chút tĩnh trong tay, cảm thấy mặt mình cũng dày thật, hôm qua còn cãi nhau như , giờ đụng đến lợi ích, vẫn phải cầu cạnh.

Tôi định vài món ngon cho ấy, rồi tự mình mang đến.

Sau đó mới phát hiện ra một vấn đề.

Chu Tần Xuyên thích ăn gì, tôi hoàn toàn không biết.

Ngược lại, tôi thích ăn gì, không thích ăn gì, chắc ấy thuộc nằm lòng.

Dù sao, chuyện mà giáo sư Chu say mê nhất kiếp trước, chính là cho tôi ăn đủ thứ ngon.

Thật ra tôi không hề khó chiều như , cứ thích nũng trước mặt ấy:

“Chu Tần Xuyên, mì này của cứng quá.”

“Chu Tần Xuyên, mì mềm thế này định cho ai ăn đấy?”

“Chu Tần Xuyên, em không thích ăn cay.”

“Chu Tần Xuyên, sao dạo này nấu ăn thanh đạm thế?”

Anh ấy chỉ có một lần duy nhất bị tôi cho tức giận.

Đôi mắt đen như mực chằm chằm vào tôi, ngữ khí lạnh lùng mà nghiêm túc.

“Hoán Hoán, em có phải cảm thấy sẽ mãi mãi đứng về phía em không?”

Tôi cúi đầu ngắm nghía bộ móng tay vừa , rồi với ấy:

“Vậy thì cút đi.”

Đó là câu trả lời của tôi, và ấy thật sự đã bỏ đi.

Trời lạnh dưới không độ, ấy không mặc áo khoác đã lao ra ngoài, chắc là tức đến phát điên rồi.

Tôi nhắn tin cho ấy vào khoảng chập tối.

“Chu Tần Xuyên, em nhớ .”

Chưa đầy một khắc sau, cửa nhà đã bị người ta mở ra.

Tôi bị ấy ôm chặt vào lòng, mang theo cả hơi lạnh buốt bên ngoài.

Sống mũi cao của ấy cọ vào hõm cổ tôi, tôi nghe thấy ấy :

“Ừ, chính là sẽ mãi mãi đứng về phía em.”

…Thấy không, đối với tôi của kiếp trước mà , huấn luyện giáo sư Chu còn dễ hơn huấn luyện chó.

Đến lần thứ ba cắt vào tay đến tóe máu, chằm chằm vào thứ chất lỏng không rõ đang sôi sùng sục trong nồi, cuối cùng tôi cũng hoàn hồn từ trong hồi ức.

Nhận ra mình không có tài năng nấu nướng.

Thế là tôi chuyển sang gọi đồ ăn ở Lâm Xuyên Các.

Rồi đổ ra bình giữ nhiệt ở nhà.

Dù sao thì… đồ ăn ở nhà với ở ngoài cũng chẳng khác gì nhau.

…Chắc .

9

“Xin lỗi chị.”

“Em không biết chị cũng mang cơm cho thầy Chu.”

“Anh ấy đã ăn cơm em rồi…”

Lâm Tiểu Diệu đứng chắn trước mặt tôi, vẻ mặt hoảng hốt thấy rõ.

“Gọi là rể.”

Tôi mỉm với ta, thấy bàn tay nhỏ giấu trong tay áo của ta nắm chặt hơn một chút.

“Chu Tần Xuyên.”

Tôi đứng trước mặt người đàn ông đang cúi đầu ăn cơm.

Anh ấy không để ý đến tôi, tôi liền lấy đôi đũa trên tay ấy đi.

Hộp cơm trước mặt ấy đổi thành của tôi.

Anh ấy cúi đầu món ăn trước mặt một lát.

Đôi mắt đen sâu thẳm cuối cùng cũng tập trung vào tôi.

“Anh này.”

Tôi đưa bàn tay dán băng cá nhân đến trước mặt ấy.

“Vì nấu cơm cho , tôi bị đứt tay ba chỗ đấy.”

“Tôi lâu lắm đấy, ăn của tôi có không?”

Tôi thẳng vào mắt ấy, rất bình tĩnh.

Nhưng sự bình tĩnh ấy giống như sắp vỡ tan ra .

Cuối cùng, ấy thở dài.

“Lâm Hoán à, món ăn này em giống hệt của Lâm Xuyên Các.”

“Em học trộm của họ à?”

“…”

Tôi giả vờ không hiểu ý trêu chọc trong lời của ấy.

Dứt khoát vò đã mẻ lại càng không sợ sứt.

“Chu Tần Xuyên, có ăn hay không đi!”

Hình như rất nhiều lúc, tôi tức giận, ấy sẽ mềm lòng dỗ dành tôi.

Tôi đã quen như rồi, lại quên mất, đây không phải là tôi và ấy của kiếp trước.

Nhưng ấy vẫn cúi đầu, từng muỗng từng muỗng ăn hết bát cháo hải sản trước mặt.

Ngoan ngoãn lạ thường, ngoan ngoãn như Chu Tần Xuyên của kiếp trước, bảo gì nấy.

Ăn xong, ấy tôi lần đầu tiên cúi người thu dọn hộp cơm.

“Lâm Hoán.”

Anh ấy gọi tên tôi, như dòng suối trong veo :

“Anh bị dị ứng hải sản.”

“Hai đời rồi, em vẫn kh

ông nhớ sao.”

Tôi giật mình, ngẩng đầu ấy.

Cổ tay ấy vốn đã trắng đến mức thấy rõ cả gân xanh, giờ lại nổi lên một mảng mẩn đỏ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...