5
Tôi đúng là một người đàn bà xấu xa, độc ác.
Cho nên kiếp trước mới chịu nhiều đau khổ, có lẽ Lâm Tiểu Diệu thật sự giống như lời người ta .
Cô ta chính là “ như thần thánh”, nên, tôi đã chọc giận thần linh.
Đời này, người duy nhất tôi cũng quay lưng với tôi.
Tôi thu mình trên ghế sofa, chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn trên bàn trà.
“Chu Tần Xuyên, tối nay có về không?”
Tin nhắn trong điện thoại đã bốn tiếng trôi qua mà vẫn chưa có hồi âm.
Chu Tần Xuyên tính lạnh nhạt, bè ấy luôn mắng ấy là tảng băng di .
Nhưng kiếp trước tôi chưa bao giờ thấy , thâm trí tôi còn nghĩ ấy là chó của tôi.
Ngửi thấy mùi của tôi là chạy đến, cứ thích cọ vào tôi, tay tôi vừa trống là ấy sẽ nắm lấy.
Đừng là không trả lời tin nhắn, tôi một câu ấy có thể dặn dò tôi cả chục câu.
Nhưng bây giờ…
Một tin nhắn hiện lên, tôi tưởng là của ấy, vội vàng mở ra xem.
Nhưng không phải.
Là Lâm Tiểu Diệu, một đoạn tin nhắn kèm theo một tấm ảnh.
“Chị à, em không có ý định quyến rũ rể.”
“Em muốn giúp chị quản lý công ty của ba, nên rể chỉ giúp em giới thiệu vài người thôi.”
Trong ảnh, tươi như hoa, đứng bên cạnh ấy.
Đúng là một đôi trai tài sắc.
6
Tôi gọi cho Chu Tần Xuyên cả chục cuộc điện thoại.
Anh ấy đều không nghe máy, sau đó còn thẳng tay chặn số tôi.
Thật ra Chu Tần Xuyên là người không hiểu chuyện đời nhất, ấy chỉ biết đến nghiên cứu học thuật thôi.
Kiếp trước, tôi vì muốn cướp lại một phần cổ phần công ty của ba từ tay Lâm Tiểu Diệu.
Bảo ấy giúp tôi lôi kéo người của mấy công ty dược phẩm kia.
Anh ấy không hề oán thán mà đi ngay.
Tôi chưa từng nghĩ ấy là giáo sư đại học danh tiếng, cao ngạo như , sao có thể hạ mình đi cầu cạnh đám người kia.
Tôi chỉ nhớ một chuyện ở kiếp trước.
Hôm đó tôi bàn chuyện hợp tác, uống say bí tỉ, gọi điện cho ấy đến đón.
Trong phòng riêng toàn những nhân vật có m.á.u mặt, tôi dựa vào ghế sô pha, bóng dáng trắng nhạt đang tiến lại gần, “chụt chụt chụt…”
Tôi gọi ấy như đang trêu chó.
Một giáo sư y khoa địa vị cao ngất, người đàn ông chưa từng cúi đầu trước ai.
Vậy mà lại bị tôi trêu trước mặt bao người, lúc đó chắc tôi hả hê lắm nhỉ.
… Ai cũng nghĩ ấy sẽ giận dữ bỏ đi.
Nhưng Chu Tần Xuyên khi đó đã gì?
Anh ấy từng bước một tiến đến trước mặt tôi.
Rồi tự nhiên ngồi xổm xuống, cầm lấy cổ chân tôi.
Gài lại chiếc giày cao gót bị tuột.
Ngước mắt lên, đôi mày như bức bích họa hiền hòa.
“Tối trời trở lạnh, đừng để bị cảm.”
“Hoán Hoán.”
7
Hoán Hoán.
Anh ấy thích gọi tôi như .
Nhưng sau khi sống lại, ấy chưa từng gọi tôi như thế.
…
Tôi ngủ không sâu, nên khi ấy về tôi liền tỉnh.
Tôi nằm đó, muốn xem ấy sẽ gì khi thấy tôi không hề phòng bị.
Nhưng không, ấy lướt qua tôi, ngay cả một chiếc chăn cũng không muốn đắp cho tôi.
Tôi ngồi bật dậy, ném tờ đơn ly hôn vào lưng ấy.
Người đàn ông khựng lại một chút, đường cong sống lưng đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
“Đừng hỏng.”
“Nếu tôi soạn lại một bản khác, sẽ không có nhiều như đâu.”
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, tôi ngồi đó ấy chuyện một cách bình thản.
Một vệt mây đen ẩn trong đáy mắt ấy, hòa lẫn với vẻ lạnh lùng, u ám.
“Tôi không ký.”
Tôi gắt gao chằm chằm ấy.
Dường như ấy đã đoán trước , gật đầu “Được thôi, thì ra tòa.”
“Chu Tần Xuyên, mẹ nó đúng là đồ khốn.”
Tôi nhào tới túm lấy ấy, ấy dễ dàng chế ngự tôi.
Ánh trăng cong cong, tôi bị ấy đè xuống ghế sofa.
Bàn tay ấy bóp lấy cổ tôi, không hề có chút dịu dàng nào.
Tôi cắn vào hổ khẩu ấy, dường như ấy không cảm thấy đau.
Nhưng đến một khoảnh khắc nào đó, ấy đột ngột buông ra.
Một cảm dịu dàng lướt qua gò má tôi.
“Cô cũng biết khóc cơ đấy.”
Anh ấy để lại câu lạnh lùng mà đầy ẩn ý đó.
Bỏ mặc tôi một mình trong phòng khách, tôi cố sức ấn chặt hai mắt.
Cứ như thì nước mắt sẽ không thể trào ra nữa.
“Đừng bỏ lại em.”
Câu này, tôi đã quyết tâm từ năm mười tuổi.
Sẽ không bao giờ ra nữa.
8
Tôi không ký vào thỏa thuận ly hôn.
Ngày hôm sau, Chu Tần Xuyên liền rút toàn bộ các dự án hợp tác có liên quan đến tôi.
Phần lớn sản nghiệp của nhà họ Chu nằm trong ngành y tế, mà ấy lại là một học giả hàng đầu trong lĩnh vực này.
Tôi thừa nhận, kiếp trước tôi kết hôn với ấy cũng chỉ vì có lợi mà thôi.
Tôi biết ấy không cần tôi nữa rồi.
Nhưng khi biết ấy chuyển giao tất cả dự án cho Lâm Tiểu Diệu hợp tác, trong lòng tôi vẫn không khỏi nhói lên một chút.
Nhưng tôi lại nghĩ như mới đúng.
Kiếp trước ấy đã thấy rõ, Lâm Tiểu Diệu thuần khiết trong sáng như thế, không giống tôi, quen dùng thủ đoạn bẩn thỉu để đạt m
ục đích.
Việc ấy rút khỏi hợp tác chẳng khác nào gióng lên hồi chuông cảnh báo cho giới ăn, khiến tôi lập tức rơi vào cảnh lập, không ai giúp đỡ.
…
Bạn thấy sao?