Người đời đều Chu Tần Xuyên lạnh nhạt cao ngạo, ấy lại như chó quấn lấy tôi suốt mười năm.
Đến khi tôi bị người ta đẩy vào biển lửa, ấy cũng không chút do dự vứt bỏ gia sản hàng tỷ, theo tôi mà đi.
Sống lại một đời, tôi quyết định không người phụ nữ tồi tệ trêu ấy nữa, mà một lòng một dạ đối tốt với ấy.
Đáng tiếc, hình như ấy cũng trọng sinh rồi.
“Lâm Hoán, em còn muốn giống kiếp trước, coi là chó để sai bảo nữa à, hả?”
Tôi bị ấy ép vào góc tường, buộc phải ký vào đơn ly hôn.
Anh ấy đời này tuyệt đối sẽ không cần tôi nữa.
Tuyệt đối không.
1
Năm mười một tuổi, tôi bị người ta bẻ gãy năm ngón tay.
Từ lúc đó tôi đã thề, nhất định phải trở thành người đứng trên đỉnh cao của thế giới này.
Dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, cũng không từ bỏ.
Sau này tôi rất nhiều chuyện xấu, cuối cùng bị người ta trả thù, đẩy vào biển lửa.
Khi bị ngọn lửa nuốt chửng, tôi chẳng nghĩ gì cả.
Nhưng một bóng người trắng xóa xông vào tầm mắt, ôm chặt lấy tôi.
Là Chu Tần Xuyên, chồng tôi, người đàn ông tôi đến c.h.ế.t đi sống lại, cả đời không vướng chút bụi trần nào ngoài tôi.
Lúc cùng nhau hóa thành tro bụi, tôi đã nghĩ.
Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ dốc hết lòng dạ mà đối xử tốt với ấy.
2
“Đây là đơn ly hôn.”
“Ký đi.”
Ánh đèn chập chờn khiến tâm trí tôi rối bời.
Người đàn ông đứng đối diện khẽ cụp mắt.
Che giấu sự lạnh lẽo trong đáy mắt.
“Chu Tần Xuyên.”
“Anh đừng như mà.”
Tôi cố gắng níu lấy tay ấy.
Gân xanh trên tay ấy giật mạnh, ấy rụt tay lại rất nhanh.
Đây là một giờ bốn mươi mốt phút đầu tiên sau khi tôi trọng sinh.
Đột nhiên tôi cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Chu Tần Xuyên cuối cùng cũng phát hiện ra tôi là một người phụ nữ tồi tệ, lừa tiền và cảm của ấy.
Anh ấy không cần tôi nữa rồi.
3
Tôi ngồi trong tiệm bánh, qua lớp kính mỏng.
Nhìn hai bóng người đang lay trong tòa nhà đối diện.
Chắc chắn Chu Tần Xuyên không biết tôi đang lén ấy.
Nhìn ấy giải bài cho kia, ta gần như cọ vào vạt áo ấy rồi.
Đúng, kiếp này, Chu Tần Xuyên nên biết ai là người lương thiện, ai là vô tội.
Nhưng tôi vẫn chống cằm, gửi tin nhắn cho kia.
“Tiểu Diệu, em quyến rũ rể kiểu gì ?”
4
Lâm Tiểu Diệu là em tôi.
Nói đúng hơn, ta là thiên kim thật, còn tôi là giả.
Năm mười hai tuổi, tôi mẹ Lâm nhặt về trong một ngày mưa bão.
Mọi người đều cho rằng đó là sự trùng hợp.
Thật ra không phải .
Để mẹ Lâm nhặt tôi trong bộ dạng đáng thương vào ngày mưa đó.
Tôi đã tự mình gãy một chân.
Tôi muốn vinh hoa phú quý, muốn đứng trên vạn người, muốn không bao giờ phải nếm trải sự khuất nhục thấu xương đó nữa.
Còn Lâm Tiểu Diệu, mười sáu tuổi đã nhà họ Lâm tìm về.
Cô ta mãi mãi lương thiện, vô tội, thanh thuần.
Thứ mà tôi phải đánh đổi bằng xương m.á.u mới có , ta chẳng cần là
m gì cũng có.
Tôi ghét ta.
Tôi nghĩ sao ta không phải rơi xuống vũng bùn mà nếm trải đau khổ.
Bạn thấy sao?