Tiểu Xuân nâng một chén nước lên dội từ trên đầu xuống. Không biết vì sao nàng hôm nay đã không còn oán giận bi thương như hôm qua nữa. Nội tâm nàng bình tĩnh chết lặng, tác thậm chí còn lộ ra chút thuần thục.
“Aizzz.”
Nàng đặt chén trà qua một bên và vô cùng tang thương lau mặt, giọng chuyển biến trăm hồi mới biến thành tiếng thở dài.
Doanh Chu muốn lại thôi mà đưa khăn cho nàng, “Ngươi ổn không?”
Thật không dự đoán ông cụ kia lại có thể tận dụng mọi lúc như thế. Vốn tưởng ban ngày đã tránh thoát một lần thì ông ấy sẽ không nhớ thương nữa, ai biết người này lại khó lòng phòng bị thế này.
Tiểu Xuân một câu cảm ơn rồi thành thục lau mặt, “Thật không dám giấu giếm, hiện tại ta đã có chút quen thuộc cái mùi này……”
Doanh Chu: “……”
Hai con linh miêu bị ném ở trong góc thấy cảnh này thì châu đầu ghé tai thầm.
“Hoá ra chậu cây cảnh kia là thảo tinh à?”
“Haizzz, sớm biết thế thì vừa rồi chúng ta nên dương đông kích tây, gì phải lấy cứng đối cứng với một con chó chứ.”
“Đúng .” Hai em lúc này lại bắt đầu nhiệt thảo luận, “Ăn một cây thảo tinh vẫn tốt hơn bị người khác ăn. Nghe tụi thảo tinh kia đa phần đều dễ đối phó……”
Đang hối hận khôn siết tụi nó lại thấy Doanh Chu ngồi xếp bằng ở một bên nghe thấy và quay lại lườm cháy mặt. Ánh mắt kia sao mà nó lạnh khiến người ta tức khắc câm miệng, hai con linh miêu đồng loạt cuộn tròn thành một cục.
“Hai đứa các ngươi —— lại đây.”
Hắn bỗng nhiên có một ý tưởng vì thế vươn hai ngón tay nắm cổ đối phương và nhẹ nhàng xách lên ném trước chậu hoa của Tiểu Xuân rồi ra lệnh, “Rửa sạch cho nàng.”
Hai con linh miêu trợn mắt há hốc mồm, “A? Cái…… Nhưng chúng ta chưa bao giờ nuôi hoa cỏ, không có kinh nghiệm.”
Mèo phụ họa: “Đúng , ở nhà chúng ta thậm chí còn chưa từng rửa rau.”
Khi chuyện Doanh Chu đã nhét cho mỗi đứa một cái thùng gỗ và dặn dò: “Rửa cho sạch vào đấy.”
Linh miêu: “……”
Tiểu Xuân lại cực kỳ lo lắng cho lá cây của mình thế là cẩn thận nhắc nhở, “Nhẹ một chút, đừng để đứt lá nhé, toàn mới mọc đó.”
Doanh Chu nghe thì xoay qua hai kẻ kia và gằn giọng: “Nghe thấy chưa? Đừng có đứt lá cây đó.”
Cái gọi là kẻ thắng vua, kẻ thua giặc chính là thế này. Hai con quái kia chỉ đành nhẫn nhục cầm khăn và , “…… Nghe thấy rồi.”
Trăm ngàn năm nay, từ cổ chí kim mèo và chó quả nhiên vẫn luôn ở thế không đội trời chung!
Hai đứa song sinh mang gương mặt với biểu giống nhau như đúc mà đứng bên cạnh chậu hoa cần cù chăm chỉ lau mấy cái lá non.
Tiểu Xuân lớn như mới lần đầu tiên hưởng thụ đãi ngộ của một bạo quân thế là nàng thấy cực kỳ mới mẻ mà nằm lăn ra đất ngước mắt trái rồi phải sau đó hỏi Doanh Chu.
“Sao ngươi ra ngoài có một canh giờ mà đã mang hai tên tiểu đệ về thế?”
Hắn không phải tiểu đệ, “Là con tin.”
Thiếu niên ngồi trên cái ghế bành gần bàn trà, rõ ràng chỉ tùy tiện gác tay qua một bên tay vịn lại lơ đãng lộ ra bộ dạng thủ lĩnh thổ phỉ.
“Buổi chiều hai đứa nó ở ngoài cửa nghe lén —— này, các ngươi đó.” Doanh Chu gật đầu : “Bạch Thạch Hà trấn có việc lạ như thế là do các ngươi ra hả? Để vây khốn ta nhằm cắn nuốt lực sao?”
Hai con linh miêu đột nhiên bị gọi thì lập tức run rẩy, hai mặt nhau sau đó điên cuồng lắc đầu.
Mèo em phản ứng cực nhanh: “Đương nhiên không phải! Anh em chúng ta mà có năng lực cái này thì sao dễ dàng bị ngài bắt như thế chứ? Ngài đúng không……”
Một lời này của hắn quả thực cực kỳ khéo léo đưa đẩy.
Doanh Chu cũng lường trước như thế: “Các ngươi cũng không ra sao?”
Mèo lập tức bày ra vẻ mặt một lời khó hết, “Đâu chỉ không ra mà hai chúng ta còn bị kẹt ở đây đã nhiều ngày, tính lên thì …… cũng tầm ba tháng rồi.”
Cánh tay Doanh Chu đờ ra, không nhịn rũ xuống từ tay vịn ghế sau đó ngoài ý muốn cùng Tiểu Xuân ở trong chậu hoa nơi xa nhau.
Ba tháng.
Doanh Chu thực sự không thể tưởng tượng chuyện này lại dài như thế.
“Ba tháng đều lặp lại một ngày này sao?”
“Còn không phải sao!” Mèo em ủ rũ cụp đuôi mà tưới nước cho cây sồi non, tác cẩn thận không hề cẩu thả, “Thợ rèn ở phía đông ngày nào cũng dậy sớm ngửa đầu về phía tây hắt xì một cái. Xe của cửa hàng vận chuyển gạo đi tới chợ hoa là bị hỏng, cửa hàng bánh ngọt cũng không điểm tâm mới mà ngày ngày bán bánh hoa mai, bánh hạt dẻ, mứt táo củ mài……”
Mèo : “Lại tiếp tục thế này thì chúng ta đều sẽ điên mất.”
Doanh Chu kỳ quái: “Chẳng lẽ không có cách nào giải ư?”
Hơn 100 ngày thì hẳn cũng đủ xem hết mỗi tấc của Bạch Thạch Hà trấn rồi ấy chứ.
“Chúng ta nghĩ rồi, cũng thử mọi cách rồi? Nhưng có cái nào có tác dụng đâu!” Mèo em lắc lắc cái khăn như thật, “Ngài khẳng định cũng phát hiện ra đây chính là hành vô đạo đức của con quái nào đó. Mấy năm trước ta cũng nghe có một loại cấm thuật sẽ vây người ta trong một khoảng thời gian. Hiện giờ xem ra thuật pháp của đối phương hơn phân nửa chỉ có tác dụng với con người. Nó có thể xóa sạch ký ức của bọn họ, còn với tộc thì lại chỉ có một nửa tác dụng. Ngài thấy đám phàm nhân trên trấn rồi đó, hôm nay cái gì, ngày mai lặp lại y nguyên chẳng ai phát hiện ra đã nhiều ngày nhiều tháng trôi qua!”
Mèo khẽ xoay tròng mắt và lặng yên tính kế sau đó xê dịch tới gần Doanh Chu và lôi kéo quen: “Đại ca, tục ngữ rất hay, muốn kết giới mà trí không dùng thì chỉ có thể dùng sức. Phàm là quái bị vây ở đây có người pháp thuật mạnh hơn kẻ thi thuật ắt hẳn thủ thuật che mắt này sẽ sụp đổ…… Ngài có phải hay không?”
Yêu quái với quái luôn đơn giản thô bạo, đặc biệt khi so thuật pháp, kẻ nào mạnh thì kẻ ấy thắng.
Doanh Chu như suy nghĩ gì đó mà gật đầu sau đó nhanh chóng mắt lé liếc tên kia, “Thế nên các ngươi mới trăm phương ngàn kế mà dẫn ta tới vùng ngoại ô hả?”
“Ấy……” Mèo lập tức nở nụ nịnh nọt và xoa xoa hai tay biện giải cho bản thân, “Thì chẳng qua cũng là bất đắc dĩ.”
Mèo em đương nhiên hiểu mình vì thế cũng lập tức dán tới dẫn dắt Doanh Chu từng bước, “Đại ca, lấy lực của ngài thì theo ta thấy khả năng có thể kết giới đó.”
Hắn đề nghị, “Nếu không ngài có thể ăn luôn cây thảo tinh này, dù sao lũ cây cỏ này nuôi cũng tốn công, để lại chỉ tổ tốn tinh hoa của trời đất.”
Tiểu Xuân: “???”
Các ngươi có lễ phép không đó?
Còn ngang nhiên lớn tiếng mưu người khác trước mặt họ.
Doanh Chu vừa muốn mở miệng câu chuyện đã bị người ta dùng đao chém ngang. Cái cây non cao bằng nửa cánh tay kia chống nạnh như thật.
“Từ từ —— Cái gì gọi là ‘lãng phí tinh hoa trời đất’ hả? Linh khí tam giới mọi người cùng chia sẻ, gì có ai cướp của ai. Sao lại có chuyện thiếu ta thì các ngươi sẽ có thêm tinh hoa thế? Chúng ta cỏ cây lúc nào cùng chịu thương chịu khó thanh lọc không khí cho chúng sinh vì thế các ngươi không thể ăn cháo đá bát như thế chứ?”
Biết nàng cực giỏi lải nhải nên Doanh Chu đoán trước kế tiếp sẽ phải nghe nàng mắng xối đầu thế là hắn đơn giản dịch tầm mắt và dùng ngón út bịt tai.
“Hơn nữa, ta không phải thảo tinh, ta là một cây sồi trắng, bản thể của ta cao mười lăm trượng, sống đã 3667 năm…… Biết 3667 năm là bao lâu không? Đại khái cũng có một, hai, ba…… bằng tuổi của mười đứa các ngươi cộng lại đó.”
Tiểu Xuân đứng ở chậu hoa năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Hai con linh miêu ban đầu con cúi đầu thành thật nghe mắng trong lúc lơ đãng tụi nó liếc mắt ra ngoài cửa sau đó biểu lập tức trở nên run rẩy, rồi biến thành kinh hoàng.
Tiểu Xuân: “Đừng có xem thường thụ tinh nhé, mệnh chúng ta rất dài đó —— mặc kệ là năm đó thiên hiện 10 ngày, vẫn là lễ phong thần ta đều chứng kiến…… Nói tới bối phận thì các ngươi còn phải kêu ta một tiếng tổ nãi nãi.
“Biết con khỉ sinh ra từ đá 1000 năm trước không? Là cái vị hiện tại thành Phật ở tây phương ấy. Lúc hắn nháo loạn thiên giới còn ném một cái chén ngọc xuống Bạch Vu sơn……”
Hai con linh miêu nghẹn họng trân trối, móng vuốt dựng lên chỉ chỉ sau lưng nàng, khuôn mặt trắng bệch, môi run run.
Trong bóng đêm vốn lặng lẽ, ánh trăng sáng ngời kia bỗng có một con mãng xà cực đại chậm rãi trườn tới bên cửa sổ. Con rắn này to lớn khổng lồ, vảy ánh màu xanh đậm, qua lạnh cực điểm.
Linh miêu: “Ngươi, ngươi…… Có…… Có……”
“Hử?” Cây non mảnh khảnh chả hiểu gì, “Ta có cái gì?”
Lưỡi rắn tanh hồng âm u vẫn thò ra rụt vào.
Doanh Chu vừa mới quay đầu và gặp ngay màn này thế là mặt hắn lập tức đổi sắc.
“Tiểu Xuân!”
Hắn vừa hét lên tứ chi đã hành trước. Cái miệng con mãng xà kia há to sâu như giếng cổ, mùi hôi kinh hoàng phả ra.
Doanh Chu ôm chậu hoa lăn một vòng.
Tiếng “Loảng xoảng” vang lên phía sau hắn, kình phong khó lòng giải thích cũng ập đến.
Đầu rắn nện xuống, cửa sổ lập tức bị răng nhọn của nó cắn nát. Nhưng nó chẳng chịu bỏ qua mà lập tức xông thẳng về phía bốn người mà rít lên chói tai.
“Cái thứ gì thế?” Nhân lúc con rắn kia tung cửa sổ Doanh Chu che chở chậu sứ và xê dịch tránh né đồng thời kinh ngạc hỏi hai con linh miêu: “Gây ra tĩnh lớn như thế trong thành trấn của con người là nó không muốn sống nữa sao?”
Mèo em khóc không ra nước mắt, “Vị đại gia này đã liên tục nuôt bốn con tiểu trong vòng 10 ngày. Khả năng là nó đỏ mắt rồi, tám phần là mất trí rồi, gì còn biết sống hay chết nữa.”
Một khắc trước Doanh Chu còn tính toán vỗ tay rút đao vừa nghe “nuốt bốn con quái” thế là hắn nhanh chóng quyết định túm lấy Tiểu Xuân chạy, cực kỳ quả quyết, không hề do dự.
Con rắn này ngang nhiên dám xuất hiện hoành hành trong thành thế là bá tánh đều đổ ra đường xem xét. Trong lúc nhất thời tiếng kêu thét sợ hãi, tiếng khóc kêu, tiếng quát lớn ầm ĩ, cực kỳ chói tai.
Bởi vì có hình “Thiên lôi” treo ở đỉnh đầu nên quái chân chính rất ít khi chủ đả thương con người. Nhưng lúc này con mãng xà kia nhanh chóng thoát khỏi khách điếm và đuổi theo đám Doanh Chu.
Chân Doanh Chu thon dài, một khi chạy thì giống như cất cánh bay, người bình thường sẽ khó mà đuổi kịp.
Tiểu Xuân bị hắn ôm trong lòng thì bị gió thổi cong cả người, chuyện cũng tiếng tiếng mất.
Doanh Chu miễn cưỡng mở lòng bàn tay ra che chở cho nàng sau đó đón gió lớn tiếng hỏi: “Ngoài tuyệt kỹ ‘áo giáp’ kỳ quái thì ngươi còn tuyệt kỹ nào nữa không?”
“Tuyệt kỹ ư?” Nàng nghĩ nghĩ, “Nở hoa có tính không?”
Doanh Chu: “Cái gì?”
Nàng lập tức biểu diễn cho hắn thấy. Nàng dùng cái tay vô hình búng một cái thế là một đóa hoa sồi trắng tươi sáng no đủ lập tức hiện ra sau đó nàng ôm nó đưa cho hắn như hiến vật quý.
“……”
Hắn trầm mặc một lúc lâu mới hỏi, “Còn cái nào khác không?”
Tiểu Xuân chợt vươn hai tay và nhanh nhẹn ngưng tụ hơi nước quanh mình sau đó cầm một cái bong bóng nước đưa cho hắn…… tính giải trí của cái này cực cao.
Có lẽ nàng cũng cảm nhận ghét bỏ từ khóe mắt đuôi lông mày của hắn thế là vội vàng biện giải cho bản thân, “Kỳ thật nếu ta có thể khôi phục một chút lực đủ để kết thành thực thể thì ta sẽ dùng nhiều pháp thuật hơn một chút……”
“Được rồi, không cần vội.” Doanh Chu mệt mỏi mà đánh gãy lời nàng, “Ta đại khái cũng biết trình độ của ngươi rồi.”
Tiểu Xuân: “……”
Kỳ thật nàng vẫn muốn giải thích thêm……
Con mãng xà vẫn đuổi sát nút, từ tĩnh quét ngang ven đường của nó là có thể nghe ra nó chỉ cách bọn họ chưa tới 10 trượng. (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Đại mãng xà không quan tâm cái gì, cái đuôi rắn của nó uốn lượn qua khắp nơi, lập tức đập nát nhà cửa hai bên đường.
Doanh Chu linh hoạt xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ của Bạch Thạch Hà trấn, thi thoảng còn nghiêng đầu né tránh gạch đá bay tới, tư thế cực kỳ thành thạo.
Chạy trốn nửa ngày trong cảnh gà bay chó sủa cuối cùng hai con linh miêu mới hổn hển đuổi kịp. Mỗi con chạy một bên Doanh Chu.
“Đại ca chạy nhanh quá!”
“Sao không đợi chúng ta!”
Doanh Chu không thể hiểu : “Vì sao ta phải đợi các ngươi?”
“Hai người chúng ta không phải do ngài bắt về sao? Ngài không có chút bản năng bảo vệ lương thực nào à?!” Mèo lòng đầy căm phẫn.
Con mèo em hẳn là mệt cực kỳ, để đuổi kịp bước chân của Doanh Chu nó phải cố hết sức.
“Đại ca, ngài…… rốt cuộc ngài là sói gì đó? Sao chân dài thế……”
Trong lúc đang chuyện con mãng xà kia cắn đứt một cây ngô đồng khiến nó ngã xuống. Đám linh miêu không tránh kịp thế là lập tức luống cuống tay chân. Doanh Chu thì nước chảy mây trôi mà nhảy dựng lên dẫm cành lá mượn lực rồi ổn định rơi xuống đất và chạy tiếp.
Trong lúc đó hắn còn có thể nhàn hạ hỏi chuyện hai kẻ kia: “Trong thành rốt cuộc có bao nhiêu quái thế?”
“Cái ấy thì khó .” Mèo em thở hồng hộc , “Lúc ban đầu mọi người còn tụ tập bên nhau thảo luận đối sách đáng tiếc chẳng có tiến triển nào.”
Mèo tiếp lời: “Sau đó ngày tháng qua đi mọi người càng thêm nôn nóng và bắt đầu theo ý mình. Mỗi người đều thấy bất an, cũng không biết có bao nhiêu kẻ đang trốn ở chỗ tối.”
Doanh Chu : “Nói cách khác chỉ cần vừa đến đêm là các quái sẽ chạy ra đánh nhau túi bụi à?”
“Đúng .” Mèo đáp, “Mọi người vừa ngóng trông có kẻ sớm tăng lực và tan kết giới lại vừa sợ chính mình bị cắn nuốt. Chỉ một chút gió thổi cỏ lay là ai cũng sợ.”
Cái này không phải nuôi cổ à?
“A, cẩn thận!” Tiểu Xuân chỉ vào một tòa nhà hình tháp sắp sập thế là Doanh Chu cong đầu gối nhún một cái vừa kịp thoát qua một bên.
Nhưng một con linh miêu bị đập trúng kêu thảm thiết. Cổ hắn có một vết máu rõ ràng, trong lúc hỗn loạn ấy không biết bị cắt từ lúc nào.
Tiểu Xuân chôn chân trong chậu hoa xóc nảy vẫn dùng chút lực nhỏ bé tích cóp mấy ngày nay, lại mượn hơi nước trong rễ cây để chữa khỏi vết thương cho hắn.
Con linh miêu còn lại bị thương ở trán máu chảy đầm đìa thấy thế thì không thể tin . Hóa ra nàng còn có tuyệt kỹ này vì thế nó gào lên: “Móa! Ngươi cũng trị cho ta đi.”
Nàng nghe thấy thì khó hiểu quay đầu về phía Doanh Chu: “Sao hắn nhờ người ta mà còn dám mắng người thế?”
Doanh Chu: “……”
Có khi hắn không thể không tự hỏi cái tên Bạch Ngọc Kinh kia rốt cuộc đã dạy nàng cái gì?
------oOo------
Bạn thấy sao?