“Đúng rồi đấy! Cái này như mình bị trọng nam khinh nữ. Thực tế là đang trọng nữ khinh nam thì có! Đòi của nhà chồng, lại đòi cả nhà mẹ đẻ. Không muốn chăm sóc cha mẹ, lại đòi hỏi cha mẹ phải tận tụy với mình. Đúng là hết nổi!”
“Quá đáng! Miệng em trai không đáng sống, ta đáng sống sao? Loại người này đáng lẽ nên bị loại bỏ từ đầu!”
Dư luận đảo chiều mạnh mẽ. Chị tôi bắt đầu gọi điện cho tôi điên cuồng, tôi chỉ bình tĩnh chặn số.
Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng ba mẹ tôi cũng bắt đầu gọi điện dồn dập!
Tôi sững người. Vì lo ba mẹ tức giận, tôi chưa từng kể về chuyện này, hơn nữa họ không chơi mạng xã hội nên không biết gì. Nhưng tại sao họ lại gọi tôi?
Ba mẹ rất hiếm khi gọi điện cho tôi, và càng chưa từng có lần nào cả hai người cùng gọi một lúc.
Tôi vội vàng bắt máy.
Chưa kịp lên tiếng, tôi đã nghe tiếng mẹ hét lớn qua điện thoại.
Những lời mắng chửi vang lên gay gắt, thậm chí còn lôi cả những từ ngữ thô tục, khó nghe nhất vào cuộc.
14
“Mày là đồ bất hiếu! Chị mày sự nghiệp vừa mới bắt đầu, mày đã hoại như thế! Tao cho mày sáu mươi vạn rồi, mày vẫn không hài lòng! Hay là mày muốn tao gi.ế.t ch.ế.t chị mày thì mày mới vui lòng hả? Từ nhỏ đến lớn mày chỉ toàn tao tức ch.ế.t! Giờ tao già rồi, mày vẫn không chịu để tao yên! Mày chị mày thành ra thế này, mau tìm cách giải quyết cho chị mày đi! Nếu không, đừng bao giờ bước chân vào cái nhà này nữa!”
Mẹ tôi hét lên với giọng chói tai, đầy phẫn uất.
Dù không bật loa ngoài, tôi vẫn có thể nghe rõ từng lời bà .
Đợi bà xong, tôi mới từ từ nhấc điện thoại lên.
“Mẹ à, con không biết Mộng Ni đã kể với mẹ những gì, và con cũng không muốn biết. Nhưng giờ con có giải thích, mẹ cũng không tin, vì từ nhỏ đến lớn mọi chuyện sai đều là lỗi của con, không bao giờ là lỗi của Mộng Ni! Nếu mẹ không tin con, thì để con cho mẹ nghe chính lời của chị ấy!”
Tôi mở video từ máy tính, để âm thanh vang lên rõ ràng.
Tiếng chị tôi lập tức cất lên, những lời từ chối không muốn nuôi dưỡng ba mẹ, rồi chê trách họ vô dụng, cho chị tiền tiêu vặt quá ít.
Video phát đến hết, mẹ tôi im lặng một lúc lâu mới cất tiếng , giọng đầy chua xót:
“Hồi đó, mẹ chỉ kiếm ba ngàn một tháng. Ba thì phải đi xa ở nước ngoài, số tiền ông ấy dành dụm sau này đều đưa cho nó mua nhà rồi.”
Lời mẹ khiến tôi cảm thấy có chút xót xa: “Mẹ à, mẹ đừng buồn. Dù chị ấy thế nào, con cũng sẽ lo cho ba mẹ chu đáo. Chuyện cũ cứ để nó qua đi.”
Dù trong lòng chất chứa nỗi buồn, tôi vẫn không muốn nặng lời với ba mẹ.
Nhưng tôi không ngờ, điều đó lại là sự tự lừa dối của chính mình.
“Giá như lúc đó không có mày, thì chị mày đã sống tốt hơn, nó sẽ hạnh phúc hơn nhiều! Ngay từ đầu, tao chỉ muốn sinh một đứa con thôi! Nhà nào ngày trước cũng trọng nam khinh nữ, nên tao chỉ muốn thương và chiều chuộng con . Nhưng vì có mày, mà tao không thể dành hết thương cho chị mày như trước. Tao chỉ mong mày đối xử tốt với chị mày, thế mà tại sao mày lại ? Tại sao mày lại ép chị của mình đến mức này? Giờ mày chị mày thành ra như , mày vui chưa? Đứa con mà tao dày công nuôi dưỡng đã bị mày hủy hết rồi!”
“Đưa lại sáu mươi vạn cho tao! Ngay lập tức! Trả lại hết cho chị mày!”
Giọng mẹ đầy đau khổ, từng lời như nhát d.a.o cứa thẳng vào tim tôi.
15
Mẹ tôi gào thét qua điện thoại, tôi như chẳng nghe thấy gì nữa.
Tôi cúp máy, trong lòng ngổn ngang cảm , không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Rõ ràng lỗi là ở chị tôi, tại sao mọi người đều đổ lỗi cho tôi? Tại sao mọi sai lầm của chị lại thành ra do tôi ép buộc?
Tôi không trả lại số tiền đó, vì tôi biết một khi trả lại, số tiền ấy chắc chắn sẽ vào tay chị.
Tôi vẫn tổ chức đám cưới như dự định, vì chuyện của chị nên ba mẹ tôi không tham dự.
Nghe họ đã dồn hết tiền bạc để giúp chị truyền thông, mong cứu vãn lại sự nghiệp, tất cả đều vô ích.
Chị tôi thậm chí không dám mở livestream nữa, vì mỗi lần mở là lại bị chửi rủa không ngớt. Đừng đến việc bán hàng online, ngay cả lượng người theo dõi cũng giảm mạnh, gần như mất hết.
Khi tôi gọi điện cho ba mẹ, họ thẳng: “Từ giờ mày sống hay c.h.ế.t cũng đừng liên quan gì đến tao! Tao coi như không có đứa con trai như mày! Nếu ngày xưa đem mày cho người ta, thì chị mày đã không phải chịu khổ thế này!”
Những lời trách móc nặng nề, tôi cũng chẳng buồn đáp lại.
Mãi đến năm năm sau, khi tôi đã có một trai một thì tôi bất ngờ nhận cuộc gọi từ mẹ.
Bà đang ở trong viện dưỡng lão. Chị tôi chỉ trả tiền cho hai tháng đầu, sau đó thì không thể liên lạc nữa.
Ba mẹ tôi đã đưa hết tiền bạc cho chị, sau khi cả đời lụng vất vả, đến giờ họ không còn nổi một trăm ngàn trong tay.
Sững sờ, tôi không còn cách nào khác, đành đến xem hình.
Đến nơi, tôi thấy mẹ đã không thể tự chăm sóc bản thân, còn ba thì vẫn có thể tự lo đã lẫn. Ông không nhận ra tôi, luôn miệng gọi tên Mộng Ni và hỏi y tá rằng có thấy chị tôi đâu không.
Tôi ngồi xuống bên cạnh mẹ. Bà tôi, nước mắt lăn dài: “Những năm qua con chịu khổ nhiều rồi. Mẹ đã sai. Là mẹ có lỗi với con. Xin lỗi con, mẹ xin lỗi con!”
Nghe những lời ấy, lòng tôi bỗng chua xót vô cùng.
Bạn thấy sao?