Trọng Nữ Khinh Nam – Chương 4

4

8

“Chị! Tôi gọi chị là chị vì tôn trọng chị, chị cũng đừng tự mất mặt mình như thế! Chị có bằng thạc sĩ thì sao? Một tấm bằng thạc sĩ ‘mua’ từ một trường đại học loại hai, chị lấy gì để khoe khoang?”

“Chị tôi cưới vợ cần sáu mươi vạn, chẳng lẽ chị quên mất khi chị lấy chồng, chị cũng bắt người ta phải mua nhà, sắm xe cho chị không phải sao?”

“Còn nữa, sáu mươi vạn này tôi chưa từng đòi hỏi ba mẹ. Là họ chủ muốn cho tôi. Chị tôi không có năng lực, từ lúc giải ngũ tôi đã học lên cao đẳng, rồi lên đại học, tôi vẫn luôn cố gắng. Ít nhất, từ khi học xong cấp hai đến giờ, tôi không chỉ không lấy của ba mẹ thêm đồng nào, mà còn đưa lại hai mươi vạn cho gia đình. Còn chị thì sao? Từ lúc chào đời đến giờ, chị đã từng đưa cho ba mẹ một xu nào chưa? Hay chỉ luôn nghĩ cách moi thêm tiền từ họ?”

“Giờ tôi không còn gì để với chị nữa. Chị tự lo lấy thân đi! Sáu mươi vạn đó dù tôi không cần, tôi cũng sẽ không nhường cho chị. Còn chuyện ba mẹ, nếu chị muốn báo hiếu thì , không thì thôi. Ba mẹ đã nuôi tôi lớn, thì tôi có thể nuôi họ về già. Cứ xem như ba mẹ đã nuôi nhầm một kẻ vong ân bội nghĩa là chị đi! Đừng lấy chuyện nuôi dưỡng ra để phiền tôi thêm nữa!”

Tôi tức đến mức n.g.ự.c như muốn nổ tung, xong liền cúp máy ngay.

Tôi thật sự không còn muốn thêm gì về chuyện này nữa, vì điều tôi cần quan tâm nhất bây giờ là việc cưới vợ của mình.

Khi trở về nhà, ba mẹ tôi vẫn không ngừng trách móc vì chuyện tiền bạc, mặc dù số tiền đó không phải do tôi đòi hỏi, thậm chí tôi đã họ giữ lại tiền dưỡng già.

Nhưng ba mẹ chỉ biết lặp đi lặp lại: “Nhìn lại mày mà xem, nếu không có số tiền này thì mày cưới vợ sao? Cả đời này ở đi cho rồi! Nếu mày có một nửa sự xuất sắc của chị mày, thì bọn tao đâu đến mức phải hạ mình thế này! Lại còn khiến chị mày tức giận đến mức đó nữa!”

9

Ba mẹ cứ liên tục trách mắng, cuối cùng vẫn ép tôi nhận lấy tấm thẻ ngân hàng. Chỉ cần tôi hé miệng không cần, ba mẹ lại càng quở trách nặng nề hơn. Cuối cùng, nhờ tôi ở bên khuyên giải, hình mới dịu đi đôi chút.

Cô không nhiều, chỉ dứt khoát nhét thẻ vào tay tôi: “Chí Cương, biết con là đứa biết suy nghĩ và rất có chí. Nhưng kết hôn là chuyện cả đời người, dù con không muốn lấy tiền của ba mẹ, con cũng nên cầm lấy. Không phải vì giống như ba mẹ con vô dụng đâu, thấy rõ mấy năm nay con đã rất nỗ lực, con không phải kẻ tầm thường. Con cứ cầm tiền đi, việc kết hôn cứ lo cho ổn thỏa. Nếu sau này không dùng đến, thì cứ giữ lại, chờ ba mẹ già đi lúc đó con lo cho họ, chẳng lẽ lại không có cơ hội tiêu tiền sao?”

Lời đầy thiện ý, khiến tôi không thể từ chối thêm. Cuối cùng, tôi đành nhận lấy tấm thẻ, cũng rõ rằng tôi chỉ dùng phần hai mươi vạn tiền giải ngũ của mình, còn lại bốn mươi vạn sẽ tạm thời không đến.

Thật ra, tôi đã chuẩn bị đủ tiền cho đám cưới từ trước. Sau khi giải ngũ, tôi học cao đẳng theo chủ trương của nhà nước, sau đó tự mình thi lên đại học, rồi tiếp tục thi cao học. Tuy không thể so với bằng thạc sĩ của chị, tôi đã luôn cố gắng. Hiện tại, công việc của tôi cũng không tệ. Dù ở công ty tư nhân, chế độ không bằng nhà nước, lương thì khá cao.

Nhận tiền xong, tôi nhanh chóng bàn bạc với ba mẹ để tiếp tục chuẩn bị đám cưới. Họ chỉ thêm vài câu trách móc rồi cho qua chuyện.

Tôi cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, không ngờ đó mới chỉ là khởi đầu!

Chỉ sau một đêm, tôi trở thành tâm điểm trên mạng xã hội. Chị tôi đã công khai số điện thoại của tôi, còn lớn tiếng tố cáo rằng tôi nhận sáu mươi vạn từ ba mẹ. Chị thậm chí còn bịa đặt rằng vợ sắp cưới của tôi là ‘một kẻ tham tiền’, rằng ấy cầu sáu mươi vạn tiền sính lễ để dùng số tiền đó, lo cho em trai mình cưới vợ!

Ngay lập tức, tài khoản mạng xã hội của tôi và ngập tràn những lời mắng chửi dữ dội!

Nhìn ngồi khóc bên cạnh, tôi cảm thấy vừa đau lòng vừa giận dữ. Còn trong điện thoại, hình ảnh chị tôi – người từng rất thân thiết – giờ lại xa lạ đến thế.

Chuyện sính lễ chỉ có 10 vạn, số còn lại là chi phí tổ chức đám cưới và tiền chúng tôi góp chung để mua nhà. Hơn nữa, toàn bộ số tiền kia đều là tiền của tôi, 40 vạn của ba mẹ tôi thậm chí chưa hề đụng đến!

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, vuốt nhẹ đầu , trấn an ấy.

“Yên tâm, nếu chị ấy đã không coi là em trai nữa, thì sự nhẫn nhịn này cũng nên kết thúc rồi.”

10

“Giờ sẽ đi tìm chị ấy! Nếu còn không chịu quay video đính chính, lần này chị ấy không xong với đâu!” Tôi vừa dứt lời đã định bước ra khỏi cửa thì tôi— Linh Linh, bất ngờ kéo chặt lấy tay áo tôi kéo lại.

Cô ấy hít một hơi sâu, đôi mắt đỏ hoe tôi với ánh mắt chăm .

“Chuyện này không thể đơn giản mà xong đâu. Anh có biết không? Chị không chỉ lôi em lên mạng, mà còn cố tiết lộ số điện thoại của em. Bây giờ, không chỉ em mà ngay cả mẹ em cũng bị người ta gửi hàng loạt tin nhắn lăng mạ! Đến mức em thậm chí không dám mở điện thoại lên nữa.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...