Trọng Nữ Khinh Nam – Chương 3

3

Để giải tỏa, tôi quyết định ra ngoài vài ngày. Vừa để bình tĩnh lại, vừa suy nghĩ xem nên gì tiếp theo.

Nhưng điều khiến tôi không ngờ là chỉ sau một đêm, tôi đã gọi điện báo cho tôi một chuyện đông trời.

Tôi vội mở đường link mà ấy gửi, và đập vào mắt tôi là bài đăng của chị trên mạng xã hội:

#Ba mẹ trọng nam khinh nữ, cho em trai sáu mươi vạn cưới vợ, còn tôi chỉ sáu vạn của hồi môn.#

Ngay dưới tiêu đề chói mắt là hình ảnh đôi mắt sưng đỏ và gương mặt tiều tụy của chị tôi. Nếu không phải tự mình trải qua chuyện này, có lẽ tôi đã tin vào câu chuyện dối trá kia rồi.

6

Tôi mở video lên, trong đó, chị tôi khóc nức nở, nước mắt đầm đìa, kể lể sự bất công trong gia đình và những nỗ lực của chị để thoát khỏi cái nơi mà chị gọi là ‘ngôi nhà đầy bệ/nh hoạ/n’ này.

Trong video, chị hiện lên như một nạn nhân hoàn toàn đáng thương. Chị rằng chính vì muốn thoát khỏi môi trường gia đình độc này, chị đã không ngừng nỗ lực học hành để có thể rời xa mọi người, để rồi cuối cùng chị đạt cơ hội du học, vươn lên từ tầng lớp thấp hèn mà chị khinh thường.

Chị kể rằng, khi mối quan hệ với gia đình vừa mới tốt đẹp trở lại, chị cứ nghĩ rằng cha mẹ vẫn thương chị. Nhưng đột ngột, mọi thứ sụp đổ chỉ vì chuyện này.

Chị , ngày chị kết hôn, gia đình chỉ cho chị 6 vạn của hồi môn. Trong khi đó, bè và đồng nghiệp của chị, ai cưới cũng cha mẹ tặng nhà, mua xe. Chị cay đắng bảo, cha mẹ không phải là không có tiền, chỉ là toàn bộ số tiền ấy đã dành hết cho tôi.

Chị còn uất nghẹn buộc tội, cha mẹ vừa hút cạn m.á.u của chị, vừa ép chị phải cùng tôi gánh vác chuyện phụng dưỡng khi họ về già.

Nghe chị kể, nếu tôi không phải là người trong cuộc, có lẽ tôi cũng đã tin vào câu chuyện đó.

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, nén cơn giận trong lòng, rồi gọi cho chị.

Chị nhận máy ngay, không hề do dự chút nào.

“Tôi xem video rồi. Chị muốn gì đây? Chỉ vì chút tiền mà chị định cắt đứt quan hệ với cả nhà sao?” Tôi hỏi với giọng điệu bình thản, vẫn hy vọng rằng chị chỉ hành trong lúc nóng giận.

Nhưng chị lại bật , một tràng đầy châm biếm.

“Cắt đứt quan hệ? Chẳng lẽ không phải cha mẹ vì cậu mà muốn cắt đứt với tôi sao? Sáu mươi vạn đấy! Họ bảo cho cậu là cho cậu, lại còn bịa ra cái chuyện trong đó có hai mươi vạn là tiền đền bù của cậu để lừa tôi! Cậu thì gì có tiền? Đừng tự lừa mình nữa! Chẳng qua, tất cả đều chỉ vì họ trọng nam khinh nữ mà thôi. Lúc tôi cưới, họ cho tôi 6 vạn, còn cậu cưới thì họ cho 60 vạn. Thế thì cũng thôi, về sau, cha mẹ già, tôi chịu một phần trách nhiệm, còn cậu chịu chín phần là xong, chẳng phải rất hợp lý sao?”

Lời chị như d.a.o cứa vào lòng, lạnh lẽo và cay nghiệt.

7

Giọng chị tôi bất ngờ cao hẳn lên, khiến tôi khẽ cau mày.

May mà những lời này ba mẹ tôi không nghe thấy, nếu không họ lại quay ra trách mắng tôi.

Thực ra, số tiền sáu mươi vạn ấy vốn không phải tôi đòi hỏi, mà chính ba mẹ chủ muốn cho tôi. Họ rằng tôi cũng sắp cưới vợ, nên gộp luôn cả hai mươi vạn tiền giải ngũ của tôi, đưa thành sáu mươi vạn. Dù sao từ lúc tôi bỏ học đến giờ, ba mẹ cũng không chi tiêu gì nhiều cho tôi.

Khi nghe , tôi đã cảm thấy rất cảm , thậm chí còn từ chối. Nhưng ba mẹ kiên quyết quá, nên cuối cùng tôi cũng nhận. Không ngờ rằng mọi chuyện lại ra nông nỗi này.

“Thôi rồi, chị à. Dù sao chị cũng là chị ruột của em, em không muốn ba mẹ vì chuyện này mà đau lòng. Trong sáu mươi vạn ấy, hai mươi vạn là tiền giải ngũ của em, có giấy tờ rõ ràng không thể giả. Còn lại bốn mươi vạn, một phần là tiền lương của em những năm qua. Nếu chị thực sự thấy không công bằng, thì chia đôi đi. Em cũng đi bao năm rồi, không đến mức thiếu hai mươi vạn mà không sống nổi.”

Tôi với giọng bình tĩnh, vì tôi thật sự cảm thấy không đáng để tranh cãi vì chuyện này. Quan trọng hơn, dù tôi có giữ trọn số tiền đó, thì ba mẹ chắc chắn vẫn sẽ trách móc tôi, rằng vì tôi mà chị không quan tâm đến họ nữa.

Tôi không ngờ chị lại lạnh, đáp lại:

“Thấy chưa, gì thì , cậu cũng chỉ sợ phải lo chuyện dưỡng già cho ba mẹ thôi! Bây giờ lại còn giả vờ ra vẻ cao thượng. Nếu ngày xưa mẹ không bỏ sót khi thai, thì gì có cậu trên đời này? Tôi đúng là xui xẻo tám đời mới có một đứa em trai bám lấy ba mẹ như cậu. Không có chút năng lực, chỉ biết dựa vào ba mẹ. Tôi thật không hiểu sao chúng ta lại có chung huyết thống.”

“Tôi đi du học, lấy bằng thạc sĩ về, còn cậu thì sao? Cưới vợ mà phải cần tới sáu mươi vạn. Không đủ khả năng nên mới dùng tiền để bù đắp, đúng không? Đúng là chẳng khác gì gọi tôi là ‘nữ thần gánh vác em trai’ cả. Mọi thứ cái gì cũng đổ lên đầu tôi hết!”

Những lời chị khiến tay tôi nắm chặt điện thoại.

Tôi biết, chị ấy luôn xem thường tôi, dù sao cũng là chị ruột cùng mẹ sinh ra. Từ nhỏ đến lớn, tôi đã quen sống dưới sự áp đặt của chị, mọi chuyện đều nhường nhịn.

Nhưng tôi không ngờ, trong mắt chị, tôi lại trở nên thấp kém đến mức này.

8

“Chị! Tôi gọi chị là chị vì tôn trọng chị, chị cũng đừng tự mất mặt mình như thế! Chị có bằng thạc sĩ thì sao? Một tấm bằng thạc sĩ ‘mua’ từ một trường đại học loại hai, chị lấy gì để khoe khoang?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...