Sau khi gửi những tấm ảnh cho Phụ Từ, tối hôm đó ta đã vội vàng chạy đến bệnh viện.
Anh ta như chạy vội, mở cửa ra vẫn còn thở hổn hển. Vào phòng, ta tôi từ đầu đến chân, rồi mở miệng chất vấn: “Sở Nhiên, tại sao việc mang thai quan trọng như mà em lại giấu ?”
Tôi liếc ta một cái, rồi cúi đầu tiếp tục xem điện thoại. “Tôi đâu phải thần thánh, sao biết mình có mang thai hay không? Hơn nữa, cho biết thì có ích gì? Nói cho biết, sẽ không đuổi tôi ra ngoài, bắt tôi mua thuốc cho Thẩm Ý Hàn trong đêm mưa hay sao?”
Đối mặt với câu hỏi của tôi, sắc mặt của Phụ Từ càng khó coi hơn: “Sở Nhiên, em gì ? Chẳng lẽ việc em sảy thai là lỗi của sao?”
Tôi dừng việc xem video lại, ngẩng lên Phụ Từ. Rõ ràng đây vẫn là đôi mắt quen thuộc, cảm giác ta đem lại cho tôi rất xa lạ, như thể tôi chưa từng thực sự hiểu về con người này.
[ – .]
“Anh có biết mình đang gì không? Đứa bé không chỉ là của riêng tôi, mà còn là của . Đêm qua nếu không phải vì , vì người là Thẩm Ý Hàn, thì đứa bé có mất không? Phụ Từ, không thể tự tìm lý do cho mình sao?”
Vì quá tức giận, mắt tôi đỏ hoe, những giọt nước mắt lớn bắt đầu rơi xuống. Ánh mắt Phụ Từ dần hoảng loạn, ta ngồi xuống bên giường, định lau nước mắt cho tôi tôi tránh đi.
“Đêm qua là do lỗi của , dù gì đứa bé cũng đã mất rồi chúng ta vẫn có thể có con khác. Đừng buồn nữa, và đừng mấy chuyện như nhường cho Thẩm Ý Hàn. Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như , chỉ muốn cưới em.”
Tôi bật thành tiếng: “Phụ Từ, đúng là vừa muốn cái này vừa muốn cái kia. Anh biết chúng ta đã bên nhau bao lâu rồi không? Khi và Thẩm Ý Hàn âu yếm nhau, có nghĩ đến tôi không? Trong mắt , tôi chỉ là một người phụ nữ thô lỗ, không xứng đáng đứng bên cạnh , đúng không? Tại sao còn đến đây tìm tôi?”
“Đứa bé mất rồi, vẫn có thể tìm đứa khác. Phụ Từ, thật có thể ra lời này hay sao. Cưới tôi ư? Tôi nghĩ là không cần đâu. Tôi không đủ tư cách đứng bên cạnh một phó tổng như . Tôi xin nhường chỗ, để và Thẩm Ý Hàn hạnh phúc với nhau không?”
Sắc mặt Phụ Từ cứng lại: “Sở Nhiên, em có nhất thiết phải chuyện cay nghiệt như không? Đứa bé đã mất rồi, cũng rất đau lòng, đây là sự thật, không phải sao? Em đau lòng thì còn có ích gì? Em có biết em đã trở thành người như thế nào không? Cả ngày thần kinh căng thẳng, nghi ngờ hết người này đến người kia. Anh đã bao nhiêu lần rồi, với Thẩm Ý Hàn chỉ có sự ngưỡng mộ của cấp trên đối với cấp dưới, không hề có cảm khác. Nói bao nhiêu cũng chỉ vì muốn cưới em thôi. Tài sản của , em cứ lấy một nửa, như em đã hài lòng chưa?”
Bạn thấy sao?