Trước đây chúng tôi không phải chưa từng cãi nhau. Anh ấy biết tính tôi và cũng biết cách tôi nguôi giận. Nói cho cùng, giờ đây ấy không còn muốn dỗ dành tôi nữa mà thôi. Tôi bây giờ cũng không muốn bận tâm về chuyện này thêm chút nào nữa.
“Anh đúng, tôi thực sự không muốn gặp .” Tôi ngừng lại một chút, rồi gọi tên Thẩm Ý Hàn, “Và cả nữa.”
Nói xong, tôi xoay người đi lên lầu, không thèm ngoảnh đầu lại. Hai người họ vẫn đang thì thầm gì đó với nhau, tôi chẳng nghe gì. Khi tôi bước xuống trên tay cầm chiếc vali nhỏ, họ vẫn ngồi chễm chệ trên ghế sofa.
Mặc cho sự khó chịu và bất mãn của tôi đã lộ rõ Phụ Từ vẫn không nỡ đuổi Thẩm Ý Hàn đi. Tôi thật sự nên để hai người họ bên nhau.
Khi tôi đi xuống lầu, ấy thấy vali trong tay tôi, Phụ Từ cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt hoảng hốt. Anh ta nhanh chóng bước tới, giữ lấy chiếc vali của tôi. “Em định đi đâu?”
“Ngôi nhà này để lại cho hai người. Tôi sẽ ra ngoài ở.” Đây là ngôi nhà mà Phụ Từ đã mua cho tôi khi ấy kiếm khoản tiền đầu tiên.
Ban đầu, tôi đã nghĩ đây chính là ngôi nhà của chúng tôi sau khi kết hôn, giờ Thẩm Ý Hàn đã chạm vào, ngôi nhà đã bị vấy bẩn, Phụ Từ cũng . Vì thế, tôi đã quyết định từ bỏ tất cả.
[ – .]
“Tại sao em phải ra ngoài ở? Đây mới chính là nhà của em.”Giọng ta có chút gấp gáp, thậm chí kéo theo đó là vài phần cầu xin. “Em đừng tức giận nữa không? Đừng là để em đi hay để lại ngôi nhà nữa có không?”
Có lẽ tôi đã chịu đựng sự lạnh nhạt quá lâu, sự niềm nở đột ngột của ta tôi nghi ngờ. Nhưng chưa kịp mở miệng, Phụ Từ đã nắm lấy tay Thẩm Ý Hàn, kéo ta ra ngoài “Anh sẽ cho người đưa em về nhà.”
Thẩm Ý Hàn bị ta kéo đi, cổ tay đỏ lên, cố gắng giãy giụa. “Phụ Từ, đừng gấp, em còn chưa thay đồ.”
“Câm miệng!” Hai người tranh cãi một lúc ở cửa, khoảng cách khá xa nên tôi nghe không rõ lắm. Chỉ thấy Thẩm Ý Hàn không cam lòng, mắt đỏ hoe ngồi lên xe của tài xế.
Thật buồn , trước đây vì Thẩm Ý Hàn mà Phụ Từ liên tục thách thức giới hạn của tôi, buộc tôi phải nhẫn nhịn. Hôm nay sao lại đột nhiên thay đổi, dám mạnh mẽ như với ta?
Tôi vào nhà vệ sinh một lát, quay lại thì thấy chiếc vali nhỏ ban đầu đặt ở phòng khách đã biến mất. Phụ Từ ngồi trên ghế sofa, như đang đợi tôi.
“Đã đến lúc chúng ta cần chuyện rồi.” Tôi đi về phía ta. “Dù có cất vali đi cũng vô ích. Phụ Từ, tôi không còn muốn sống ở đây nữa.”
Bạn thấy sao?