Trong Lòng Anh Luôn [...] – Chương 4

Chương 4

Tôi ngẩn ngơ chằm chằm vào điện thoại, cảm giác như tim mình đã ngừng đập.

Cơn đau đầu, đau bụng dần mờ nhạt, chỉ còn nỗi đau âm ỉ trong lồng ngực là vẫn còn đó—rất rõ ràng.

Bác sĩ tiếp tục dặn dò:

“Một lát nữa tiêm thuốc dưỡng thai nhé. Thể trạng vốn đã yếu, nếu cứ thế này thì rất khó giữ đứa bé.”

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng:

“Không cần đâu… đứa trẻ này, tôi không muốn giữ.”

“Cô định bỏ thai?”

Tôi ngập ngừng một chút, rồi gật đầu.

Đầu lưỡi đắng ngắt, tê rát. Nhưng tôi vẫn khó nhọc ra từng chữ:

“Đúng… tôi muốn bỏ đứa bé này.”

6

Vì sức khỏe không ổn vào ngày đầu tiên, bác sĩ hẹn tôi phẫu thuật vào ngày hôm sau.

Trước khi vào phòng mổ, tôi mở điện thoại và thấy bài đăng mới của Trần Dĩ Linh trên trang cá nhân.

Trong nhà hàng xoay tầng cao của đài truyền hình, ấy đang ngồi trước chiếc bánh sinh nhật, nhắm mắt ước nguyện.

Ki Lê ngồi bên cạnh ấy dịu dàng, trên mặt là nụ tràn đầy thương.

Dòng caption ghi: “Mong rằng những năm sau này, bên cạnh em luôn có .”

Một cơn đau nhói bất ngờ truyền đến từ bụng dưới, nhanh chóng lan khắp toàn thân khiến tôi co người lại, phải vịn vào thanh giường để giữ thăng bằng.

Bảo sao không đến bệnh viện với tôi – thì ra là bận đi tổ chức sinh nhật cho Trần Dĩ Linh.

Sinh nhật người phụ nữ , đương nhiên quan trọng hơn vợ – người chẳng hề – rất nhiều.

Bác sĩ bước lại gần: “Cô chưa ký tên vào đơn, người nhà của vẫn chưa đến sao?”

Mắt tôi khô khốc, rõ ràng cay xè đến mức đau nhức, mà lại chẳng thể rơi nổi giọt nước mắt nào.

Tôi nghĩ, chắc là nước mắt của mình đã cạn kiệt từ lâu rồi.

Tôi mấp máy môi: “Tôi không có người nhà.”

“Bác sĩ, để tôi tự ký.”

Phá thai không phải ca phẫu thuật lớn. Sau khi tê, tôi chẳng cảm thấy gì.

Ngay cả khi rời khỏi bàn mổ, tôi cũng không thấy có gì đau đớn.

Tôi chỉ cảm thấy trống rỗng, như thể có một phần trong cơ thể mình vừa biến mất.

Sau vụ tai nạn cộng thêm việc mất con, tôi xin nghỉ nửa tháng để ở nhà dưỡng sức.

Khi thấy khá hơn một chút, tôi xuống nhà mua vài món mình thích ăn, tự nấu nướng để thời gian.

Tôi cần tìm việc gì đó để , nếu không thì cảm giác trống trải này sẽ nuốt chửng tôi mất.

Tôi đến siêu thị quen thuộc mà trước đây hay ghé.

Khi đang chọn thịt bò, bỗng sau lưng vang lên một giọng chói tai:

“Ơ kìa, chẳng phải Thẩm Duệ đấy sao? Cũng đi siêu thị à?”

Tôi quay lại. Trần Dĩ Linh đang khoác tay Ki Lê, cố ý mỉm hỏi: “Sao lại đi một mình thế?”

Tôi chẳng buồn đáp, quay người định bỏ đi.

Nhưng cổ tay tôi lại bị ai đó kéo lại. Ki Lê thấy băng gạc trên chân tôi, lập tức cau mày:

“Em bị thương à?”

Tôi mỉa mai: “Mới mấy ngày mà đã quên rồi sao? Ki tiên sinh còn trẻ mà trí nhớ đã kém à?”

“Hôm đó…” – Ki Lê khựng lại một giây – “Anh tưởng em dối.”

Tôi bật : “Anh còn bận tổ chức sinh nhật cho người ta mà, tất nhiên là không có thời gian đến với em.

Nhưng mà chúng ta cũng sắp ly hôn rồi, thích ở bên ai là việc của , em không xen vào.”

Ki Lê chau mày, tôi đầy ngạc nhiên.

Tôi chưa bao giờ với bằng giọng như thế.

Có lẽ vì biết mình sai, nhẫn nại giải thích:

“Không phải , hôm đó là—”

Tôi bàn tay đang giữ lấy tay tôi, lập tức gạt ra, giọng lạnh băng:

“Tránh ra!”

“Ki Lê, nghe chuyện khiến tôi thấy buồn nôn!”

Tôi không muốn thấy gương mặt khiến mình đau lòng thêm nữa, xoay người rời đi.

Sau lưng, Ki Lê sững sờ theo, những lời định cuối cùng cũng nuốt vào trong.

Tối về, tôi nhận tin nhắn WeChat của Ki Lê.

Lâu rồi mới nhắn cho tôi.

Lướt ngược lại tin nhắn cũ, gần như toàn là những lời tôi gửi, còn thì chẳng mấy khi phản hồi.

“Anh có về ăn tối không? Em món sườn xào chua ngọt mà thích nè~”

“Hôm nay đi đường gặp con mèo hoang dễ thương cực, mắt nó giống mắt ghê á, haha.jpg”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...