5
Chiều hôm sau, Ki Lê mới gọi điện cho tôi.
Chắc là còn đang mải mê quấn quýt với Trần Dĩ Linh, mãi đến lúc đó mới thấy đơn ly hôn tôi để lại.
“Em có ý gì đây?” – cố gắng đè nén cơn tức – “Thẩm Duệ, em định ly hôn với thật à?”
Tôi im lặng vài giây, nhẹ giọng : “Ừ, ký đơn đi. Xem khi nào rảnh thì mình ra thủ tục.”
“Anh yên tâm, em không đòi gì cả. Nhà, xe đều là của . Chỉ là—”
Tôi còn chưa hết, Ki Lê đã nổi giận ngắt lời tôi:
“Em đừng quá đáng quá không! Chỉ vì chuyện tối qua mà đến mức này sao?”
Giọng mang theo sự chế giễu: “Chẳng phải em giận vì cái câu trả lời đó à? Đúng là sai khi viết , đã rồi, ghét nhất là bị người khác dùng thứ này để uy hiếp. Em tưởng là—”
“Em biết.” – tôi cũng không đợi xong – “Nên em rất nghiêm túc.”
“Ki Lê,” – tôi cố kiềm nước mắt nơi sống mũi – “tối qua, em đã thấy hai người ở hành lang rồi.”
Ki Lê nghẹn lời, im bặt.
Anh luống cuống muốn giải thích:
“Không phải như em nghĩ đâu, em nghe —”
Tôi nghẹn ngào:
“Ki Lê, rốt cuộc mang tâm trạng gì khi viết cái câu trả lời đó? Khi giẫm nát cảm của em, trong lòng có phải còn đang thầm không, cảm thấy em ngu ngốc đến tội nghiệp?”
“Chuyện em , với rẻ mạt đến sao?”
Lần đầu tiên tôi thấy Ki Lê hoảng hốt như thế, lắp ba lắp bắp:
“Anh không có ý đó, hôm đó uống say nên viết linh tinh thôi, Thẩm Duệ, em đừng suy nghĩ nhiều quá!”
Suy nghĩ nhiều?
Tôi nhếch môi khẽ. Anh đã viết rõ ràng đến mức đó rồi, tôi còn có thể nghĩ khác nữa sao?
Tôi ngẩng đầu lên, không cho phép nước mắt rơi xuống.
“Ki Lê, mình ly hôn đi.”
…
Trong cuộc gọi hôm đó, Ki Lê sống chết không chịu ly hôn với tôi.
Anh chỉ bảo tôi hãy suy nghĩ lại.
Tôi cũng chẳng ép. Cùng lắm thì kiện ra tòa. Tệ hơn thì đợi hai năm ly thân cũng có thể ly hôn. Chỉ là kéo dài thêm chút thời gian mà thôi.
Tôi có thể chịu đựng việc không tôi,
tôi không thể chịu nổi việc dẫm đạp lên cảm của tôi như thế.
Đúng là họa vô đơn chí. Mấy ngày sau, lúc tan thì trời đổ mưa lớn, tầm kém. Chiếc xe phía trước đột ngột giảm tốc, chiếc taxi tôi ngồi lập tức đâm vào đuôi xe.
Phần bụng dưới của tôi đập mạnh vào góc kim loại của chiếc laptop tôi đang ôm. Trán tôi cũng va vào cửa kính xe. Một trận đau nhói khiến mắt tối sầm lại, tai ù đặc!
Khi đưa vào bệnh viện, sau một loạt kiểm tra, bác sĩ cau mày :
“Có thai mà không cẩn thận gì cả. Cô vốn đã có dấu hiệu dọa sảy thai, lần này suýt chút nữa không giữ nổi đứa nhỏ!”
Tôi ngẩn người.
Thai… con?
Nhìn thấy tôi sững sờ, bác sĩ hỏi với vẻ ngạc nhiên:
“Cô chẳng lẽ không biết mình đang mang thai sao?”
Tôi gật đầu, ngơ ngác đưa tay sờ lên bụng dưới của mình.
Bằng phẳng, yên ắng. Tôi không thể tưởng tượng nổi, nơi này lại đang tồn tại một sinh linh nhỏ bé, mang cùng dòng máu với tôi.
Đầu óc tôi hỗn loạn, cắn môi đến bật máu.
Đúng là… nghiệt duyên.
Ở bên Ki Lê bao năm qua, tôi luôn mong có một đứa con. Tôi từng nghĩ, chỉ cần có một đứa trẻ, tôi sẽ giữ trái tim .
Vì thế, tôi cứ quấn lấy mãi, đến mức nổi giận:
“Em là con , có biết xấu hổ không hả?”
Thế mà… tôi vẫn chẳng có đứa con nào.
Tôi bật chua chát. Giờ thì hay rồi, sắp ly hôn thì nó lại đến.
Vết thương trên đầu vẫn đau âm ỉ, tôi bắt đầu thấy buồn nôn.
Bác sĩ khám lại rồi : “Không loại trừ khả năng chấn não, cần nằm viện theo dõi. Mà như này thì phải có người chăm, báo người nhà đến thủ tục nhập viện đi.”
Tôi mím môi, nghĩ ngợi một lúc rồi gửi tin nhắn cho Ki Lê. Thấy không trả lời, tôi gọi điện.
Thật ra cũng mất mặt lắm. Vừa tuyên bố ly hôn xong đã phải gọi điện cho người ta.
Nhưng tôi là người lấy chồng xa, ở thành phố này chẳng có họ hàng thân thích. Ngoài ra, tôi thật sự không còn ai để gọi.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới bắt máy, bên kia truyền đến tiếng nhạc và tiếng người hỗn tạp.
Tôi cố gắng kiềm chế cơn đau đầu, khàn giọng :
“Ki Lê, có thể đến với em không? Em đang ở bệnh viện, vừa bị tai nạn xe.”
Giọng Ki Lê lạnh lùng châm chọc:
“Thẩm Duệ, em không kiếm nổi cái lý do nào nghe lọt tai hơn à?”
“Em không có—”
Anh lại ngắt lời:
“Hôm qua còn mạnh miệng đòi ly hôn cơ mà? Sao, giờ lại hối hận rồi?”
Phía đầu dây bên kia, giọng Trần Dĩ Linh vang lên: “Ki Lê, mau quay lại đi!”
Trước khi dập máy, Ki Lê để lại một câu khẩy:
“Thẩm Duệ, thật sự khinh thường em.”
Sau đó là tiếng tút dài lạnh buốt vang lên.
Bạn thấy sao?