Trong Làng Có Cô [...] – Chương 6

6

Dục vọng trong mắt Lục Cẩm Trình từng chút một tan biến.

Anh ta thô lỗ kéo chăn, quay lưng về phía tôi nằm xuống.

“Tùy em.”

Giọng ta mang theo sự mệt mỏi và tức giận không che giấu:

“Em muốn ầm lên thế nào thì , dù sao ba ngày nữa…”

Câu bị chặn ngang giữa chừng.

Anh ta chưa hết, tôi đã hiểu ý.

Dù sao thì ba ngày nữa, bọn họ sẽ rời đi, từ nay mỗi người một ngả.

13

Hai ngày trôi qua rất nhanh.

Trong hai ngày này, tôi vẫn ra ngoài và việc như thường lệ, giặt giũ, nấu cơm.

Nhưng không còn tốn chút công sức nào cho cha con họ nữa.

Cơm tôi nấu chỉ nấu phần của mình.

Quần áo tôi giặt cũng chỉ giặt đồ của mình.

Lục Cẩm Trình tôi, vài lần định lại thôi.

Nhưng không biết nghĩ đến điều gì, cuối cùng chỉ sa sầm mặt mà rời đi.

Chiều hôm trước ngày lên đường.

Lục Cẩm Trình lục lọi trong phòng suốt một lúc lâu.

Tôi ngồi ở sân, tháo chiếc áo len mới đan cho hai cha con họ cách đây nửa tháng.

Nghe tiếng bên trong, tôi bật lạnh.

Chắc lại định trước khi đi, mang tiền trong nhà biếu cho nhà Tống Nguyệt Đào đây.

Một hồi lâu sau.

Lục Cẩm Trình cuối cùng cũng không nhịn , bước ra hỏi tôi:

“Phương Phương, nhớ nhà mình vẫn còn ba trăm đồng để trong tủ, sao giờ không thấy đâu nữa?”

Tay tôi vẫn không ngừng tháo áo len.

“Số tiền đó à… tiêu hết rồi!”

Lục Cẩm Trình nhíu mày hỏi lại:

“Sao lại tiêu hết ? Đó là hơn ba trăm đồng cơ mà!”

Tôi bình thản ngẩng đầu ta:

“Ba tháng trước tôi bị bệnh phải nằm viện, quên rồi à?”

Sắc mặt Lục Cẩm Trình lập tức trở nên xấu hổ khó coi.

Dĩ nhiên ta không thể quên lần tôi phải nhập viện đó.

Hôm đó, vì muốn đưa Tống Nguyệt Đào sang công xã bên cạnh xem biểu diễn văn nghệ.

Để ta chiếm chỗ ngồi đẹp từ sớm, ta đã bỏ mặc tôi — người đang đau bụng đến mức nôn mửa — ở nhà.

Nếu không phải tôi còn khao khát sống, cố gắng chịu đau bò ra tận cửa.

Vừa hay gặp đội trưởng đi ngang qua, ông ấy lập tức gọi người trong làng lái máy kéo chở tôi đến bệnh viện.

Thì có lẽ tôi đã c.h.ế.t ngay trong nhà vì viêm túi mật cấp tính.

Lục Cẩm Trình không dám tôi nữa, ánh mắt lảng tránh sang chỗ khác, lúng túng giải thích:

“Hôm đó… tưởng em chỉ đau bụng thôi, không ngờ lại nặng đến thế, nếu biết là viêm túi mật thì chắc chắn đã không đi.”

Nghe ta giải thích yếu ớt như , tôi chỉ thấy nực .

Giữ chỗ cho Tống Nguyệt Đào đúng là quan trọng hơn nhiều so với việc đưa tôi — đang đau đến lăn lộn — vào viện.

Tôi thản nhiên :

“Bây giờ mấy chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

“Tiền, dù sao cũng bị tôi tiêu hết rồi, nếu cần dùng thì tự tìm cách khác đi!”

Ánh mắt Lục Cẩm Trình rơi vào chiếc áo len tôi đang tháo trên tay, sắc mặt có phần khó coi.

“Đây chẳng phải áo len mới em vừa đan mấy hôm trước sao, sao lại tháo ra rồi?”

Tôi vẫn tiếp tục rút sợi len.

“Chính tôi còn chưa có áo len mới, định dùng chỗ len này để đan cho mình một cái.”

Biểu cảm của Lục Cẩm Trình bỗng trở nên kỳ lạ.

Anh ta tôi chằm chằm, ánh mắt dần dần chuyển từ nghi hoặc sang thấu hiểu.

Tôi đoán, có lẽ ta hiểu lầm là tôi đang chuẩn bị cho việc vào thành phố.

Thế là ta hắng giọng, hơi lúng túng lên tiếng:

“Chuyện đó… có một việc vẫn chưa kịp với em.

“Ý là thế này, em không có nhiều học vấn, mà trên thành phố thì phức tạp, sợ em sẽ chưa kịp thích nghi.

“Anh định trước cứ đưa con lên thành phố ổn định đã, đợi mọi thứ yên ổn rồi sẽ đón em sau.”

14

Những lời này, so với kiếp trước, gần như giống hệt.

Nhưng trong lòng tôi đã không còn chút gợn sóng nào nữa.

Tôi bình tĩnh đáp:

“Ừ, tôi biết rồi, chuyện đó thì liên quan gì đến việc tôi đan áo cho mình?”

Lục Cẩm Trình sững lại.

Anh ta vẻ mặt lạnh lùng mỉa mai của tôi, bực bội dùng tay xoa thái dương, lông mày nhíu lại đến mức có thể kẹp c.h.ế.t ruồi.

Anh ta hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế sự mất kiên nhẫn, :

“Chẳng lẽ đến giờ em vẫn còn giận chuyện hôm đó?

“Nguyệt Đào chẳng qua chỉ dùng một chút dầu muối tương giấm để nấu cá rô, em có cần phải tính toán đến không?

“Còn nữa, còn chưa hỏi em, giỏ trứng đó em mang đi đâu rồi? Sao dì Tống lại ngay cả một sợi lông gà cũng không thấy?”

Anh ta càng càng giận, nước bọt suýt nữa b.ắ.n cả vào mặt tôi.

“Anh thấy lạ thật, trước giờ em luôn dịu dàng biết điều, từ khi nào lại trở nên nhỏ nhen cay nghiệt như ?

“Anh thấy đúng là Nguyệt Đào không sai, bản chất em vốn dĩ chỉ là một người phụ nữ nông thôn ích kỷ nhỏ mọn, chẳng khác gì mấy bà chua ngoa đầu đường xó chợ!”

Tôi tức .

Thì ra hai kẻ bỉ ổi đó còn lén lút xấu tôi sau lưng.

Tôi chẳng buồn tranh cãi với ta,

Chỉ thuận theo lời ta mà đáp lại:

“Đúng đúng đúng, tôi với mẹ chẳng khác gì nhau.

“Nếu như Tống Nguyệt Đào cao thượng, vĩ đại, vô tư thế.

“Thì mấy năm ở làng, sao không để ta nuôi đi? Sao không bảo ta đưa tiền, đưa phiếu hay xin việc cho đi?

“Sao hả, hay là n.g.ự.c ta to quá, đem hết ân huệ ban phát cho người khác rồi, còn cậu ấm nhà họ Lục như lại không đến lượt?”

Lục Cẩm Trình bị tôi đ.â.m trúng chỗ đau, mặt lập tức đỏ bừng:

“Em… em…”

Tôi ném cuộn len trong tay xuống đất, “bịch” một tiếng đứng bật dậy.

“Tôi sao? Tôi thì sao nào?

“Là tôi không nên vạch trần những chuyện dơ bẩn bỉ ổi các người , hay là tôi không nên chỉ rõ bộ mặt ăn bám hèn hạ của ?

“Đồ đôi cẩu nam nữ đê tiện!”

Sắc mặt Lục Cẩm Trình lúc xanh lúc trắng.

Cuối cùng, ta tức giận đá lật chiếc ghế bên cạnh, vung tay áo bỏ đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...