Vợ đội trưởng vội vàng từ chối:
“Thế này thì dì không dám nhận đâu, mày mà biết thì mắng c.h.ế.t mất, huống hồ chăm sóc cháu là điều nên , năm đó ba mẹ cháu cũng vì tập thể mà hy sinh mà.”
Tôi đặt giỏ trứng xuống đất:
“Dì cứ nhận lấy đi ạ, mấy năm nay nếu không có dì chăm nom, e rằng căn nhà ba mẹ để lại cho cháu cũng đã bị người khác chiếm mất rồi.”
Không đợi vợ đội trưởng mở miệng.
Tôi liền chuyển giọng:
“Dì à, thật ra hôm nay cháu đến là muốn nhờ viết cho cháu một tờ giấy giới thiệu, có giấy này thì lên thành phố sẽ bớt nhiều rắc rối, chẳng qua thời gian hơi gấp, nên cháu mới…”
Vợ đội trưởng lập tức hiểu ý.
“Được, không thành vấn đề, cháu vốn là theo thằng Lục về thành phố, đợi về dì sẽ với ông ấy, bảo ông ấy viết sẵn rồi đem lên công xã đóng dấu, tuyệt đối không để chậm trễ việc của cháu.”
Tôi vội vàng đứng dậy, không ngừng cảm ơn.
Vợ đội trưởng lại kéo tôi ngồi trò chuyện thêm một lúc.
Trước khi tôi rời đi, bà bỗng hạ giọng :
“Phương à, cháu đừng trách dì nhiều chuyện, dì thấy con nhỏ nhà họ Tống với chồng cháu cứ mập mờ thế nào ấy, cháu phải để tâm một chút.
“Mấy hôm trước, dì còn nghe cháu , chồng cháu đưa ta lên công xã xin giấy giới thiệu vào thành phố, giờ thân phận chồng cháu không còn như trước, biết bao trẻ để mắt đến đấy.”
Lục Cẩm Trình mới nhận thông báo về thành phố có bốn, năm ngày.
Thì ra, ngay từ đầu ta đã quyết định đưa Tống Nguyệt Đào vào thành phố.
Tôi gật đầu:
“Dạ vâng, dì yên tâm, cháu nhất định sẽ để ý, cảm ơn dì.”
Rời khỏi nhà đội trưởng, tôi chầm chậm quay về, trong đầu đã bắt đầu tính toán chuyện sau khi vào thành phố.
Đi ngang qua cửa nhà Tống Nguyệt Đào, tôi thấy mẹ ta đang chống nạnh mắng mẹ chồng và em dâu một trận ra trò.
Khí thế hừng hực, nước miếng bay tung tóe, thế nào cũng chẳng giống người đang bệnh.
11
Còn chưa về tới nhà, tôi đã ngửi thấy mùi thức ăn bốc lên từ trong sân.
Đẩy cửa bước vào, phát hiện ba người đang vui vẻ ngồi quây quần bên bàn đá trong sân ăn cơm.
Trong đĩa là cá rô đồng chiên giòn rồi kho lại.
Cá rô đồng có mùi bùn rất nặng, bề mặt lại nhớp nháp, nếu muốn kho ngon thì phải ướp muối trước, rồi chiên qua mới nêm nếm gia vị để khử mùi tanh.
Nhưng thời buổi này, ai lại khổ đến mức dùng nhiều dầu mỡ và gia vị để nấu món cá rô đồng vốn chẳng phải thứ ngon gì?
Thấy tôi về, cả ba người đều ngẩng đầu tôi.
Tống Nguyệt Đào thấy tôi, nụ nơi khóe miệng hơi cứng lại, đáy mắt lóe lên một tia căm ghét, rất nhanh đã cụp mắt xuống, tiếp tục ăn cơm.
Lục Hoài hừ lạnh một tiếng đầy tức giận.
Lục Cẩm Trình hỏi:
“Em mang trứng qua cho dì Tống rồi chứ? Mau rửa tay rồi ra ăn đi, cá rô đồng do Nguyệt Đào nấu ngon lắm, không hề có mùi tanh.”
Tôi không để ý đến ta, đi thẳng vào bếp.
Quả nhiên, chai dầu vốn còn lại ít nhiều giờ đã sạch trơn.
Các loại gia vị cũng hao hụt rõ rệt.
Trên bếp bừa bộn bẩn thỉu.
Tôi quay trở lại sân.
Tống Nguyệt Đào đang tươi gắp thức ăn cho hai cha con họ:
“Ăn chậm thôi, nếu hai người thích ăn, sau này lên thành phố, ngày nào em cũng nấu cho.”
Lục Hoài ôm bát không ngừng gật đầu.
Cánh tay vì ngứa mà không ngừng cọ vào đầu gối.
Tôi bước đến, bưng đĩa cá rô đồng lên rồi đổ thẳng vào chuồng gà.
Sau đó ném cái đĩa men trở lại bàn đá.
Lục Hoài ngơ ngác cái đĩa đang xoay tròn.
Khi đĩa dừng lại, nó “òa” lên khóc lớn.
Tống Nguyệt Đào phản ứng lại, đôi mắt đỏ hoe đầy tủi thân.
Nước mắt như muốn rơi mà chưa rơi:
“Anh Lục, em chẳng qua chỉ nấu giúp một bữa cơm trong nhà , chị ấy cần gì phải quá lên như ?
“Nếu chị ấy không muốn em ở lại, thì cứ thẳng ra là , sao lại phải lãng phí thức ăn như thế?”
Cô ta ném đũa, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Lục Cẩm Trình theo bóng lưng Tống Nguyệt Đào, tức giận quát tôi:
“Em lại phát điên cái gì nữa ? Món ăn vừa nấu xong, em đổ đi gì?”
Nói xong, ta bước nhanh ra khỏi nhà đuổi theo.
Tôi lạnh lùng liếc Lục Hoài, thằng bé đang giận dữ tôi, liền lớn tiếng quát:
“Nhìn cái gì? Không muốn ở đây nữa thì cút đi luôn đi!”
Thân hình bé nhỏ của nó run lên.
Mím chặt môi định khóc, cuối cùng lại cố nuốt nước mắt vào.
12
Tối hôm đó, Lục Cẩm Trình về rất muộn.
Lục Hoài đã cuộn tròn ngủ ở góc giường.
Lục Cẩm Trình vào phòng qua một chút, rồi ra sân tắm nước lạnh.
Khi tôi đang ngủ mơ màng, đột nhiên cảm thấy một cơ thể mang theo chút hơi lạnh áp sát vào người, hơi thở lại nóng bỏng.
“Có phải hôm nay Nguyệt Đào đến, nên em giận rồi không?”
Giọng người đàn ông khàn khàn, bàn tay nóng rực không chờ nổi mà luồn vào trong áo tôi.
“Thật ra giữa và ấy không có gì đâu, vì ấy cứu Tiểu Hoài, chỉ coi ấy như em thôi, em đừng ghen nữa…”
Trong khoảnh khắc đó, cơn buồn ngủ của tôi tan biến hoàn toàn.
Tôi hung hăng gạt tay ta ra, giận dữ quát lớn:
“Đừng có đụng vào tôi, tôi thấy ghê tởm!”
Lục Cẩm Trình sững người, sắc mặt tái đi, rồi cũng tức giận.
“Em ầm cái gì nữa đây? Anh đã bao nhiêu lần rồi, Tiểu Hoài là do Nguyệt Đào cứu, ân của ấy với gia đình mình, cả đời này cũng không trả hết!”
Anh ta luôn như thế.
Mọi việc liên quan đến Tống Nguyệt Đào, cuối cùng đều quy về chuyện ta đã cứu Lục Hoài.
Bạn thấy sao?